Có một thiếu niên đang đứng ở phía sau nàng cách đó không xa, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người đĩnh bạt, khí chất lạnh lẽo, đúng là Yến Trần.
Không biết hắn đã đứng ở nơi đó bao lâu, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Cố Tích Cửu nhìn hắn, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một kẻ xấu xa......
Cố Tích Cửu gần như muốn đỡ trán.
Trời biết, nàng chỉ muốn chạy bộ vài bước mà thôi.
Nàng lười để ý tới bọn họ thêm nữa, xoay người tiếp tục chạy bộ.
Bóng dáng Yến Trần loé lên, ngăn cản đường đi của nàng.
May mắn Cố Tích Cửu sớm đã có phòng bị, hơi lùi về phía sau một chút: "Ngươi làm gì vậy?"
Đôi mắt Yến Trần quét một vòng ở trên người nàng: "Cố Tích Cửu, ta muốn cảnh cáo ngươi một câu, không phải thông minh có bản lĩnh lớn, muốn làm gì thì làm ở Thiên Tụ Đường, rắp tâm cũng phải đoan chính!"
Lời này rõ ràng muốn nói, nàng tâm thuật bất chính.
Cố Tích Cửu cười cười: "Ta cũng muốn cảnh cáo ngươi một câu, đừng chỉ nhìn vào bên ngoài, nếu không ngươi rất dễ dàng bị người che mắt, trở thành con dao của người khác.
Ngoài ta, ta cảm thấy tâm thuật ta rất chính.
Ta không thẹn với lương tâm!" Nàng vòng qua người hắn và tiếp tục chạy.
......
Khi Cố Tích Cửu chạy vòng trở lại sân thì đụng phải Thưởng Thiện sứ giả.
Hắn đặc biệt tới nói tin vui cho nàng, cũng giống như Vân Thanh La đã nói, nàng không cần phải tham gia những thí nghiệm đó nữa, có thể vào thẳng Lưu Vân ban để học.
Hắn thậm chí còn đặc biệt đưa đồng phục và tất cả những dụng cụ học tập của lớp Lưu Vân ban tới cho nàng.
"Cố cô nương, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là học sinh Lưu Vân ban.
Thánh tôn muốn ta dặn dò ngươi, cần phải chăm chỉ học tập, đừng khiến ngài ấy mất mặt." Thưởng Thiện sứ giả dặn dò.
Cố Tích Cửu: "......" Nàng dường như nghĩ tới điều gì: "Thánh tôn đang ở đâu?"
"Thánh tôn đã rời đi, ngài ấy nói sau này ngươi phải dựa vào bản thân mình.
Ngươi không thể dựa mãi vào ngài ấy."
Trái tim Cố Tích Cửu nhảy lên, nàng rốt cuộc hiểu ra, những gì mình nói với Vân Thanh La vừa rồi, người nghe được không chỉ có một mình Yến Trần, còn có thánh tôn ——
Hắn sẽ nghĩ về nàng thế nào?
Hắn có nhìn ra được những gì nàng nói thật ra là muốn chọc cho Vân Thanh La tức giận hay không?
Cố Tích Cửu siết chặt ngón tay.
Nàng không thèm để ý những người khác nghĩ gì về nàng, cho dù những người đó đều hiểu lầm nàng.
Nhưng, nàng lại để ý tới hắn một cách khó hiểu......
Có lẽ hắn là người duy nhất trên thế giới này khiến nàng muốn dựa vào, khiến nàng cảm thấy an toàn và an tâm khi ở bên hắn ——
Nàng luôn kiên cường giống như nữ dũng sĩ không bao giờ bỏ cuộc ở trước mặt những người khác, duy nhất ở trước mặt hắn nàng lại có cảm giác mình giống như nữ hài tử được sủng ái, trút bỏ mọi sự cứng rắn và phòng bị, tự do tự tại muốn thả mình bay ra ngoài......
"Thánh tôn còn nói gì nữa?" Cố Tích Cửu cảm thấy chắc chắn thánh tôn còn có chuyện muốn nói với nàng.
"Thánh tôn còn nói, từ hôm nay trở đi, thân phận của ngươi sẽ bình đẳng với học sinh Lưu Vân ban, không được đối xử đặc biệt.
Toàn bộ học sinh Lưu Vân ban đều sống ở trong Cần Học Viện, Cố cô nương có thể dọn qua ở cùng bọn họ.
Cổ đường chủ đã sắp xếp xong cho ngươi, ngươi chỉ cần gói ghém đồ đạc bên này một chút là được." Thưởng Thiện sứ giả tiếp tục truyền đạt.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng biết hắn sẽ rời đi, không có khả năng sẽ ở đây mãi, chỉ là nàng không ngờ hắn sẽ yên lặng rời đi.
Đêm qua còn tâm tình bên nhau, thậm chí hắn còn nói nàng có thể thường xuyên tới nơi đó của hắn uống trà.
Nàng chẳng qua chỉ mới chạy vài vòng, mọi thứ đều đã thay đổi ——
Chẳng lẽ bởi vì hắn nghe được những lời nàng đã nói lúc nãy hay sao?
Hắn cũng cảm thấy nàng tâm thuật bất chính?
Trong lòng nàng lần đầu tiên nổi lên gợn sóng, nhưng trên mặt nàng vẫn rất bình tĩnh: "Vậy nơi này thì sao?"
"Nơi này sẽ bị phá huỷ." Thưởng Thiện sứ giả lời ít ý nhiều: "Thánh tôn nói không cần phải giữ lại nơi này."
~~~Hết chương 625~~~.