Kiếp trước, Cố Tích Cửu thường xuyên bị đau bụng kinh.
Sau khi học y, nghiên cứu đầu tiên của nàng là cách khắc phục chứng đau bụng kinh, vì thế nàng là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Khi Yến Trần mang theo đại phu chạy tới, Lam Ngoại Hồ đã không còn đau nữa.
Hơn nữa dưới sự hướng dẫn của Cố Tích Cửu, nàng ấy cũng biết cách xử lý như thế nào.
Sau chuyện này, thái độ của Lam Ngoại Hồ đối với Cố Tích Cửu chuyển biến 180 độ, giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo nàng, gặp nàng thì cười giống như hoa hướng dương, vì thế Cố Tích Cửu thu hoạch được một tiểu tuỳ tùng.
Đương nhiên, sự phòng bị của Yến Trần đối với Cố Tích Cửu đã ăn sâu bén rễ, tất nhiên không quen nhìn đồng hương của mình vây quanh Cố Tích Cửu.
Hắn từng gọi tiểu hồ ly này ra ngoài giáo huấn nửa ngày, kết quả Lam Ngoại Hồ luôn lắng nghe hắn nói, lần đầu tiên đã phản bác lại hắn.
Cố Tích Cửu vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc đó tiểu cô nương mang theo vẻ mặt bướng bỉnh: "Ta không muốn, Tích Cửu rất tốt, ngươi có thành kiến với nàng, thành kiến rất sâu! Nàng căn bản sẽ không hại ta, còn trị hết bệnh cho ta——"
Yến Trần tức giận không chịu thua: "Ngươi biết cái gì, nàng ngụy trang rất giỏi, ngươi quá ngây thơ, cho dù có 50 người như ngươi hợp lại cũng không phải là đối thủ của nàng, đến lúc đó nàng bán ngươi, ngươi còn giúp nàng đếm tiền!"
Khi vừa thốt xong lời này, hắn nhìn thấy Cố Tích Cửu đang đi tới ——
Cố Tích Cửu không quan tâm tới hắn, trực tiếp gọi Lam Ngoại Hồ: "Tiểu hồ ly, có muốn đi săn thú với ta hay không? Buổi tối có thịt nướng ăn."
Vì thế Lam Ngoại Hồ lập tức reo lên một tiếng rồi chạy theo Cố Tích Cửu, bỏ lại Yến Trần ảo não đứng ở nơi đó.
Linh lực của Lam Ngoại Hồ thật ra không thấp, lúc mới bắt đầu linh lực đã đạt cấp 6 rưỡi, hơn nữa linh căn còn rất hiếm có, bất luận học chiêu thức gì cũng đều rất nhanh.
Cổ Tàn Mặc vốn rất xem trọng nàng ấy, phân nàng ấy vào Tử Vân ban, nhưng nàng ấy học ở Tử Vân ban ba tháng, không biết do đạo sư dạy học không đúng cách, hay là nàng ấy trời sinh không mẫn cảm đối với võ học.
Mặc dù nàng ấy đã học rất nhiều chiêu thức, nhưng nàng ấy không biết nên dùng khi nào......
Nó giống như một tài khoản game cao cấp được chơi bởi một người vừa mới biết chơi game, không phát huy được tác dụng của cao thủ.
ngôn tình ngược
Mỗi lần ra tay đều đánh ra một chiêu, không quan tâm nó có thích hợp hay không......
Đạo sư Thiên Tụ Đường dạy học không đơn thuần chỉ dạy trên lớp, bọn họ rất chú trọng vào thực tiễn, thường xuyên cho học sinh xếp theo từng tổ để chiến đấu với nhau, kiểm tra khả năng nắm bắt những chiêu thức mới học.
Kiểu chiến đấu đồng đội như thế đương nhiên sẽ bao gồm cả chiến thuật, chú ý cách phối hợp ra chiêu.
Kết quả, đội nào có Lam Ngoại Hồ đều sẽ trở thành bi kịch.
Nha đầu kia căn bản không biết cách phối hợp với đồng đội, càng không biết khi nào nên ra chiêu gì.
Thông thường khi đồng đội tung đòn tấn công bằng lửa, nàng ấy sẽ trực tiếp dập tắt nó bằng cách phóng nước......
Cuối cùng bị đối phương đánh bại ——
Sau vài ba lần như thế, không ai muốn cùng xếp vào cùng một đội với nàng ấy.
Nàng ấy vào học sớm hơn Cố Tích Cửu nửa năm, cũng từng là học sinh năm nhất ở Tử Vân ban.
Mặc dù Yến Trần muốn che chở nàng ấy, nhưng bọn họ không học cùng lớp, vì vậy hắn chỉ có thể bảo vệ nàng ấy không bị bạn học bắt nạt mà thôi, những chuyện khác hắn quản không được.
Sau khi Yến Trần biết tình hình của nàng ấy, cũng từng hướng dẫn nàng ấy cách phối hợp với đồng đội như thế nào, nhưng trong trận chiến thực sự, cần phải linh hoạt để xử lý các tình huống thay đổi nhanh chóng.
Yến Trần chỉ cho nàng phương pháp phối hợp này, kết quả đối phương lại đánh ra chiêu thức khác.
Khi Lam Ngoại Hồ lên sân vẫn luống cuống tay chân như cũ, trở thành người kéo chân sau cả đội.
Tốc độ học trong Tử Vân ban rất nhanh, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, do đó không phù hợp với một người không biết cách phối hợp như nàng ấy.
Mọi người đều rất bận, không ai tình nguyện giúp đỡ nàng ấy.
Kết quả, Cổ Tàn Mặc cuối cùng thất vọng, cảm thấy tiểu cô nương này là cây gỗ mục đối với con đường võ học, không thể điêu khắc..