Ngoại trừ thân phận phu nhân chính quy của tướng quân ra, thật ra nàng cũng không có gì thêm.
La Tinh Lam là tên cấm kỵ ở tướng quân phủ, từ trước tới nay không người dám đề cập đến, không nghĩ tới hôm nay Lãnh Hương Ngọc lại lẩm bẩm về nó.
Thị nữ bên người nàng là Lan Hồng nhịn không được mở miệng: "Phu nhân, sao phải tự cúi người so sánh với nữ nhân kia? La Tinh Lam ở trong cảm nhận của lão gia, thậm chí ngay cả đầu ngón tay út cũng còn kém xa!"
Lãnh Hương Ngọc cười lạnh một tiếng: "Ngươi thì biết gì? Địa vị nữ nhân kia ở trong cảm nhận của hắn không hề bình thường! Nhìn thấy những di nương mấy năm nay hắn nạp đó sao? Mỗi người đều có bóng dáng nàng ấy! Có người giống mặt, có người giống miệng. Còn có người nụ cười không giống lắm, nhưng lại có tên gần giống cũng bị hắn đưa về giống như bảo bối! Chu di nương bất quá chỉ vì một đôi mắt và một đôi má lúm đồng tiền giống như nàng ấy, đã được hắn chuyên sủng hai năm!"
La Tinh Lam qua đời đã gần mười năm, tất cả thị nữ gia đinh hộ viện trong tướng quân phủ cũng đã thay đổi hoàn toàn. Vì thế, không người nào biết về một đoạn sự tình năm đó, thậm chí hầu như tất cả mọi người đều căn bản không biết tới dung mạo La Tinh Lam.
Mặc dù Lan Hồng là tâm phúc của Lãnh Hương Ngọc, nhưng nàng vào tướng quân phủ cũng chỉ mới 5-6 năm mà thôi, căn bản cũng không biết được lai lịch của các di nương trong tướng quân phủ, vì thế nhất thời sửng sốt.
Lãnh Hương Ngọc tựa hồ cũng phát hiện ra mình lỡ lời, thở dài, không nói gì nữa, dứt khoát đổi đề tài: "Có tin tức gì của nhị thiếu gia hay không?"
Lan Hồng vội nói: "Phu nhân yên tâm, tin tức vừa mới nhận được, nói rằng nhị thiếu gia có thể sẽ về nhà trong vài ngày nữa."
Lãnh Hương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, phân phó: "Vậy các ngươi hãy nhanh chóng thu thập chỗ ở cho nhị thiếu gia, quét dọn sạch sẽ. Hắn trời sinh có tính sạch sẽ, trong phòng có một hạt bụi hắn cũng ngủ không quen......"
"Phu nhân yên tâm, bọn nô tỳ sớm đã chuẩn bị xong, nơi ở của nhị thiếu gia mỗi ngày đều có người chuyên quét tước, tuyệt đối sẽ không có sai lầm nào."
Lãnh Hương Ngọc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn nàng còn có một nhi tử!
Nhi tử chính là người tâm phúc của nàng, cũng là độc đinh của Cố phủ. Chỉ cần có nhi tử ở đây, địa vị của nàng tại tướng quân phủ sẽ càng vững vàng hơn. Đối với những hồ ly khác, cũng chỉ mới 2-3 năm mà thôi, không đủ gây nên mối lo nào!
Nghĩ đến đây, nàng tạm thời buông xuống hết thảy bất mãn trong lòng, liên tục phân phó người chuẩn bị cho sự trở lại của nhi tử mình.
.......Edit & Dịch: Emily Ton.......
Tối nay Cố Tạ Thiên cũng không qua đêm ở viện của Chu di nương, hắn chỉ ghé qua chỗ nàng ăn một bữa cơm, trong bữa ăn hắn đều luôn thất thần, hầu như không hề nghe rõ những lời Chu di nương dịu dàng nói chuyện với hắn.
Sau bữa tối, hắn lập tức rời đi, cũng không cho người đi theo, bất tri bất giác đã đi bộ tới trong một tiểu viện.
Tiểu viện không lớn, vị trí cũng khá hẻo lánh, trên cổng viện treo một chiếc khoá đồng rất to, đầu khóa đã có chút rỉ sắt. Trên cánh cửa phủ một tầng bụi thật dày. Thực hiển nhiên, nơi này đã rất lâu không có người tới.
Cố Tạ Thiên đứng lặng ở trước cửa một lát, cuối cùng cắn răng một cái, giơ tay phá khoá, đẩy cổng đi vào.
Tiểu viện khá tên tĩnh, cỏ dại mọc um tùm cao gần bằng đầu người, cửa ra vào và cửa sổ nho nhỏ trong viện cũng đều bị vỡ, thê lương đến nỗi không thể thê lương hơn.
Cố Tạ Thiên lại đứng ở trong viện một lúc lâu, giơ tay đẩy cánh cửa đã bị vỡ, chậm rãi bước vào nhà.
Đồ đạc bên trong được bày biện rất đơn giản, nhưng nhiều năm như vậy không có người dọn dẹp, tất cả đồ dùng cũng đều phủ một lớp bụi thật dày.
Trong buồng có một cái giường gỗ, trên giường gỗ có đặt một tấm chăn mỏng không còn nhận ra màu sắc.
Cố Tạ Thiên không quan tâm tới bụi bẩn, chậm rãi ngồi xuống ở mép giường, giơ tay vuốt tấm chăn mỏng, khi ngón tay lướt qua tấm chăn, bụi bặm đều theo động tác của hắn bay lên. Không khí trở nên có chút sặc người, hắn dường như bất tri bất giác, cuối cùng vẫn dứt khoát ôm tấm chăn trên giường vào trong ngực, vùi một mặt vào trong tấm chăn, phảng phất như đang ngửi hương vị còn sót lại của người nào đó bên trong.
Nhưng đã gần 10 năm trôi qua, cho dù người kia đã từng đắp tấm chăn này cũng sẽ không còn tàn lưu gì nữa. Hắn ngửi được, bất quá chỉ là một loại mùi vị ẩm mốc nồng nặc mà thôi.
"A Tinh......" Hắn nắm chặt tấm chăn, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch: "Ta tới thăm ngươi. Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi...... ngươi có hối hận hay không?"