Quên đi, thái giám thì thái giám. Mỹ nhân công chúa này từ nhỏ đã lớn lên giữa đám cung nữ thái giám, bị một thái giám vừa nhìn vừa sờ như thế, có lẽ cũng không quan trọng lắm.
Cố Tích Cửu lười sửa lỗi cho nàng ấy, nàng chĩa chủy thủ vào mỹ nhân, nói giọng hơi nghiêm khắc: "Lên bờ!"
Ngực nàng đang bị đè nén, không thể sử dụng thuật thuấn di. Cố Tích Cửu nghĩ nguyên nhân có thể do nước ôn tuyền, vì vậy muốn lên bờ điều tức một chút.
Nàng tất nhiên không thể để công chúa này đợi ở trong nước, lỡ may nàng ấy kêu lên, điều đó sẽ gây nên phiền toái lớn!
Vì vậy Cố Tích Cửu dứt khoát ép buộc nàng ấy cùng lên bờ.
"Ngươi thật hung dữ!" Mỹ nhân công chúa co người lại trong nước: "Còn nói ngươi là nữ tử...... nào có nữ tử hung dữ như vậy?"
Cố Tích Cửu cười lạnh: "Đó là ngươi thiếu kiến thức, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói tới cọp mẹ?" Khi nữ tử trở nên hung dữ thì sẽ không thua nam tử chút nào!
"Cọp mẹ?" Mỹ nhân công chúa dường như thật sự không hiểu từ này: "Ngươi là cọp mẹ? Lão hổ tinh?"
Cố Tích Cửu dứt khoát ngậm miệng, chỉ dùng cằm ý chỉ về phía bờ, vung chủy thủ về phía mặt đẹp đối phương.
Ý của nàng rất rõ ràng, nếu nàng ấy còn tiếp tục lãng phí thời gian không chịu lên bờ, nàng sẽ động thủ trên khuôn mặt xinh đẹp khiến trời đất đều biến sắc này.
Mỹ nhân công chúa rất biết điều, thở dài một hơi và xoay người bơi về phía bờ.
Cố Tích Cửu theo sát ở bên người nàng ấy, đề phòng nàng ấy phá rối.
Trong khi mỹ nhân này bơi lội, Cố Tích Cửu phát hiện ra rằng, chiếu áo bào bên trong mỹ nhân công chúa rất to và rộng, khi ở trong nước trải ra giống như một lá cờ. Bên cạnh đó, mái tóc đen dài nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, chỉ nhìn bóng dáng cũng đã đẹp đến nỗi khiến người hít thở không thông.
Mỗi người đều thích nhìn thấy những điều đẹp đẽ, Cố Tích Cửu cũng không ngoại lệ, nàng không thể không nhìn vào đó.
Không ngờ trên đời này còn có người đẹp đến nỗi kinh tâm động phách như vậy!
Khiến một nữ tử như nàng cũng không nhịn được có chút thất thố.
Dung mạo của nữ tử này không phải đẹp nữ tính, nó mang theo một sự quyến rũ yêu dị, chuyển động cũng rất tự do táo bạo, mang theo khí thế và uy áp khó có thể giải thích......
Sự khi lên bờ, Cố Tích Cửu phát hiện ra mỹ nhân này rất cao, khoảng tầm 1 mét 8! Nếu nàng ấy sống ở thời hiện đại, nàng ấy có thể là người mẫu!
Cố Tích Cửu cao chưa đầy 1 mét 5 đứng ở phía sau nàng ấy, quả thực giống như là hài tử!
Vì sự khác biệt về chiều cao, mũi đao Cố Tích Cửu chống trên ngực nàng ấy có hơi chút cố hết sức.
Quần áo trên người mỹ nhân không biết được làm bằng nguyên liệu gì, lúc vừa lên khỏi mặt nước thì khô ngay lập tức, phiêu đãng ở trên người nàng ấy, vô cùng thanh lịch.
"Bước tiếp theo muốn như thế nào?" Mỹ nhân dò hỏi.
"Ngồi ở trên ghế bên kia!" Cố Tích Cửu sớm nhìn thấy có một chiếc ghế dựa hình nụ hoa bằng ngọc chạm khắc trên bờ.
"Ồ!" Mỹ nhân công chúa dường như đã đoán ra được, phối hợp đi qua ngồi xuống ở ghế trên, một đôi mắt ngập nước ngước nhìn Cố Tích Cửu: "Vậy kế tiếp thì sao?"
Cố Tích Cửu giơ tay với một chiếc áo choàng trên bàn, sau đó dùng chủy thủ quơ quơ trên đó, một lúc sau chiếc áo choàng với thủ công tinh xảo đã trở thành một đống mảnh vải......
Mỹ nhân công chúa thở dài: "Đây là tấm áo dệt bằng tơ tằm, giá trị mười vạn lượng bạc, ngươi cứ phá hủy nó như vậy chẳng phải quá phí phạm của trời hay sao?"
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, chỉ hỏi một câu: "So với mạng của ngươi, ngươi quý hay là nó quý?"
Mỹ nhân công chúa lập tức nói: "Đương nhiên bổn cung quý hơn, áo choàng tơ tằm ngàn vạn bạc cũng không đáng giá bằng một cọng tóc của bổn cung."
"Nếu đã như vậy thì im lặng đi!" Cố Tích Cửu không hổ là xuất thân sát thủ, những mảnh vải đều được cắt rất đều, dài ngắn rộng hẹp giống như được máy cắt ra. Nàng lập tức dùng những mảnh vải đó trói buộc mỹ nhân lại......