Nếu vị công chúa kia có linh lực sâu không lường được, vậy vì sao lại ngoan ngoãn giống như tiểu bạch thỏ, mặc kệ nàng trói như thế?
"Có lẽ nàng ta cũng là phế vật linh lực." Cố Tích Cửu đẩy ra kết luận này.
"Chủ nhân, thế giới này đại đa số là người bình thường, dù nhiều hay ít vẫn có một phần linh lực. Thiên tài và phế vật đều rất khan hiếm, đặc biệt phế vật giống như chủ nhân không có một chút linh lực nào, chỉ sợ là người độc nhất......"
Cố Tích Cửu không lời nào để nói, thì ra phế vật như nàng cũng quý hiếm như vậy!
Đêm đã khuya, Cố Tích Cửu không muốn tiếp tục ở chỗ này lâu hơn, sau khi thu dọn một chút thì định về nhà.
Nàng chỉ cần thuấn di lần nữa là có thể trực tiếp quay về khuê phòng tướng quân phủ của nàng.
"Tích Tích, nàng tới đây là...... để luyện công hay sao?" Một giọng nói bỗng nhiên truyền vào.
Giọng nói không cao, nhưng ở trong đêm yên tĩnh như vậy vẫn rất rõ ràng. Giọng nói này là của Dung Sở, có lẽ cách bên ngoài lãnh cung này khoảng mấy chục bước.
"Hiếm khi có được đêm trăng tròn như tối hôm nay, bổn Thánh nữ tới đây hấp thu một chút tinh hoa từ ánh trăng mà thôi." Thánh nữ Thiên Vấn Tông Cổ Tích Tích vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trả lời vẫn rất thoả đáng.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Cổ Tích Tích hỏi một câu: "Có tin tức gì về công tử họ Nhậm kia không?"
"Vẫn chưa, ngày mai ta sẽ tăng số người tìm kiếm, nhất định phải tìm cho ra được hắn! Giúp nàng lấy lại huyễn hành thảo."
"Có lẽ hắn đã ra khỏi thành." Cổ Tích Tích thở dài.
"Chắc là không có khả năng, khi bổn vương phát hiện ra tiểu tử kia mất tích đã lập tức sai người phong tỏa cửa thành. Người gác cửa thành đều là người của bổn vương, đôi mắt bọn họ rất sắc sảo, cho dù hắn hoá trang thành nữ nhân cũng có thể nhận ra!"
"Có lẽ hắn có biện pháp khác để ra khỏi thành, chẳng phải thiếu niên công tử kia quấy rối ngươi cũng không tìm được sao? Nói không chừng bọn họ là một nhóm."
Giọng nói của Dung Sở có chút bực bội âm ngoan: "Bọn họ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương! Ngày mai bổn vương sẽ hạ lệnh truy nã toàn quốc! Phải bắt bằng được bọn họ! Lấy lại công đạo cho nàng."
"Tứ điện hạ nói quá lời, ta không có hứng thú đối với thiếu niên công tử kia, chỉ muốn tìm được vị Nhậm công tử, muốn thương thảo với hắn về huyễn hành thảo. Đó là vật mà gia sư đã tìm kiếm nhiều năm, tất nhiên không thể cứ buông tha như vậy. Ta đã truyền tin về sư môn, tin rằng sau khi sư phụ nghe thấy tin tức sẽ lập tức xuống núi......"
Dung Sở vỗ tay, tràn đầy vui sướng nói: "Nói như vậy, tiểu vương có thể may mắn gặp được Long tông chủ?"
"Sư phụ ta không thích phàm trần náo nhiệt, ông ấy xuống núi cũng chỉ vì huyễn hành thảo. Ông ấy có khả năng sẽ trực tiếp tìm kiếm Nhậm công tử, chưa chắc đã chịu vào thành."
Tối nay hai người kia dường như nói rất nhiều, vẫn luôn thầm thì nói nhỏ, dường như vừa đi về phía bên này vừa nói.
Khi Cố Tích Cửu vừa nghe thấy động tĩnh của hai người đã bắt đầu nhanh chóng thu dọn mọi thứ, lau sạch toàn bộ dấu vết của nàng ở đây......
Thương Khung Ngọc buồn bực: "Ngươi đang muốn chạy trốn? Bọn họ chắc sẽ không vào đây đâu? Hơn nữa chúng ta vẫn luôn dùng thuật truyền âm nói chuyện tâm linh với nhau, bọn họ không thể nghe được, sẽ không nghi ngờ tới lục soát nơi này......"
Cố Tích Cửu căn bản không để ý tới nó, tất nhiên nàng thường xuyên làm chuyện này, chỉ một lát đã khôi phục lại tất cả đồ đạc ở đây giống như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả chiếc giường hàn ngọc cũng bị nàng phủ bụi lên lần nữa......
"Đây là đâu? Bầu không khí ở đây dường như hơi lạ!" Giọng nói của Cổ Tích Tích truyền đến, chỉ ngay bên ngoài lãnh cung!
"Nơi này —— được dùng để trừng phạt những hạ nhân không nghe lời, rất dơ bẩn......"
"Không đúng, ở đây hình như có hung vật!"
Rầm, một âm thanh vang lên, cánh cửa lãnh cung bỗng nhiên bị đẩy ra......