Độc Phi

Chương 13: Hương sen dưới ánh trăng



edit: tuyền xù

An Cẩm Tú gần như là vọt vào bên trong Hương Viên, sau đó nàng đã nhìn thấy Tam tiểu thư trong phủ, An Cẩm Khúc đang ngồi trên ghế tròn nhảy dựng lên, vẻ mặt trên khuôn mặt kia đúng là đang bối rối. 

"Cẩm Tú?" Tần thị cũng không nghĩ tới An Cẩm Tú sẽ không có lễ nghi thông báo liền xông vào trong viện, sau đó lại càng hoảng sợ, vừa hận đám tôi tớ ngoài viện, thậm chí ngay cả một tiểu thư trong phủ cũng không ngăn được. Tần thị đã quên, đám tôi tớ ngoài cửa vừa gan lớn, lại có bản lĩnh, sao thật sự lại dám đánh nhau với tiểu thư trong phủ? 

An Cẩm Tú nhìn về phía Tần thị, đồng thời cũng nhìn thấy đương kim phu nhân Chu Tướng Quốc Hà thị. Tướng Quốc phu nhân, ánh mắt An Cẩm Tú giật giật, cái này thật đúng là để cho Tướng Quốc phu nhân nhìn thấy con dâu tương lai thật gần một lần. Ở kiếp trước, Tướng Quốc Chu Hiếu Trung đi theo thái tử, sau đó Hà thị này chết ở trong tay nàng, trong đầu An Cẩm Tú xuất hiện bộ dáng Chu thị treo cổ tự tử ở kiếp trước, vội vàng cúi đầu xuống, An Cẩm Tú có chút thất thần. 

"Người này là Nhị tiểu thư trong phủ?" Phu nhân Hà thị cũng là xuất thân đại tộc, nắm viện tướng phủ trong tay, khí độ làm người cũng là phi phàm, sững sờ chỉ một lát sau, Tần thị liền cười nói: "Đều là nghe nói An nhị tiểu thư là một mỹ nhân, hôm nay khi nhìn thấy diện mạo chân chính rồi, muội tử ngươi thật đúng là phúc khí tốt." 

"Vị này chính là phu nhân tướng quốc, ngươi còn không qua đây bái kiến?" Trong lòng Tần thị dâng lên lửa giận, nhưng trên mặt vẫn mang theo nét cười, nói với An Cẩm Tú: "Ngươi nha đầu kia làm sao lại chạy vào như vậy hả? Lại để cho người chê cười!" 

An Cẩm Tú phục hồi tinh thần, lúc đến gần Hà thị phu nhân, trong lòng lại gấp gáp, nàng cũng thấp người xuống thi lễ với Hà thị phu nhân một cái. 

Hà thị phu nhân ngồi thẳng đỡ An Cẩm Tú một cái, cười nói: "Đứng lên đi, bộ dáng này thật đúng là tốt, nếu chưa đính hôn, ta thật đúng là muốn lòng tham một chút đây này." 

An Cẩm Khúc đứng tại chỗ liền đen mặt, tướng phủ có bốn vị công tử, nghe lời này của Tướng Quốc phu nhân, nếu An Cẩm Tú chưa đính hôn, nàng muốn An Cẩm Tú cũng làm con dâu của mình? Tần thị là nhân vật lão luyện thành tinh, tự nhiên nghe ra Hà thị đây là lời nói khách khí, chẳng qua là An Cẩm Khúc lại nghe không hiểu, lập tức liền mở miệng nói: "Nhị tỷ vì việc hôn nhân của mình còn trở về khóc qua vài lần, nếu bá mẫu nếu sớm qua đây một chút thì tốt rồi, Nhị tỷ ta cũng không cần trở về khóc nhiều như vậy." 

Hà thị phu nhân nghe xong lời này của An Cẩm Khúc, vẻ tươi cười trên mặt trầm xuống, nhưng lại qua rất nhanh, mỉm cười. 

Tần thị lại hận không thể tiến lên xé miệng An Cẩm Khúc, nàng vì nàng cầu vị trí con dâu trưởng tướng phủ, vậy mà lúc này ám phúng tỷ tỷ mình tại trước mặt khách nhân, một đứa thứ xuất tỷ tỷ được nuôi dưới danh nghĩa của mình, sao cầu được vị trí con dâu trưởng tướng phủ? "Nha đầu kia tâm thẳng miệng thẳng, thật ra cũng không có ý xấu." Tần thị miễn cưỡng giảng hòa vì nữ nhi của mình, nói với Hà thị: "Về sau ta còn phải giáo nàng! Nhi nữ đều là khoản nợ!" 

Trong nội tâm An Cẩm Tú cười lạnh, lại tái nhợt nghiêm mặt, cũng cười nói: "Chung quy cuối cùng ta sẽ khóc qua vài lần như vậy, Tam tiểu thư cũng đều đã nhìn thấy toàn bộ, ta biết rõ Tam tiểu thư là hảo tâm."

Tần thị nhìn qua An Cẩm Tú nói: "Hôm nay ngươi đây là làm sao vậy? Sao lại gọi Tam muội ngươi là Tam tiểu thư?" 

"Nàng vốn phải gọi ta một tiếng Tam tiểu thư," An Cẩm Khúc bị một tiếng gọi Tam tiểu thư này của An Cẩm Tú, rất có cảm giác đắc thắng, chuyện trong phủ Tam tiểu thư con vợ cả không bằng Nhị tiểu thư thứ xuất này, không biết được bao nhiêu người đã từng nói qua lời này, hôm nay An Cẩm Khúc đã nhận ra một cảm nhận sâu sắc, thì ra An Cẩm Tú cũng biết tuân thủ quy củ dòng chính thứ trước mặt Tướng Quốc phu nhân. 

Tần thị nhắm mắt lại, cái cửa hôn sự này khó khăn lắm nàng mới vừa ý muốn hủy bỏ. 

Trên mặt Hà thị phu nhân mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về lời bà mối từng nói qua với nàng, An phủ Tam tiểu thư là một người rộng lượng, đối với tỷ tỷ và đệ đệ thứ xuất đều là thành tâm đối đãi, bất quá hiện tại xem ra Nhị tiểu thư thứ xuất này, còn không biết ngày bình thường đã chịu bao nhiêu tức giận của vị Tam tiểu thư con vợ cả này rồi, xem ra trước đó bà mối đã thu không ít chỗ tốt từ Tần thị, và đầy miệng nàng toàn lời nói bậy.

"Ngươi tìm nương có chuyện gì?" Tần thị thầm nghĩ muốn đuổi An Cẩm Tú đi, nàng phải nghĩ ra biện pháp thật tốt để kéo tâm tư Hà thị về, "Nếu là sự tình trong phủ, cũng đừng nói với nương, khách quý đang ở đây, lúc này nương không có tâm tư quản lý sự tình trong phủ."

Hà thị cười cười.

An Cẩm Tú do dự một chút, thật sự phải náo một trận trước mặt Tướng Quốc phu nhân sao? Bản thân mình náo một trận có thể mang đến phiền toái cho An Nguyên Chí không? 

Ngay lúc An Cẩm Tú còn đang do dự cái này cái kia, Tử Uyên ở sau lưng An Cẩm Tú lôi kéo ống tay áo của nàng. An Cẩm Tú theo ý Tử Uyên bảo nhìn sang, chỉ thấy trên một cái kệ nhỏ, bất chợt hiện lên một bức thêu phẩm của nàng. Lúc này An Cẩm Tú đã hiểu rõ, vì sao Tần thị muốn an bài nàng hôm nay đi Tần phủ thỉnh an, không phải là vì muốn cho thứ nữ như nàng thêm chút thể diện, mà là vì cầm thêu phẩm của nàng bổ sung làm thêu phẩm của An Cẩm Khúc, lại để cho Tướng Quốc phu nhân biết rõ con dâu tương lai của mình, là khéo tay cỡ nào, là một khuê tú hào phú hiếm có cỡ nào.

Thì ra là thế, An Cẩm Tú cúi đầu cười lạnh, Tần thị làm việc cẩn thận, cầu vạn toàn, còn có cái gì có thể so với An Cẩm Tú nàng không ở trong phủ, có thể làm cho hai mẹ con Tần thị và An Cẩm Khúc này, không một chút sơ hở nào diễn xuất hết màn diễn này? Cái gọi là phu nhân đại tộc, quý nữ con vợ cả, cũng không hơn gì cái này.

"Không có chuyện gì thì ngươi liền lui ra đi," Tần thị thấy An Cẩm Tú nhìn về phía thêu phẩm, trong nội tâm cũng khó chịu, nếu không phải là thủ công của An Cẩm Khúc làm không nên hình nên dạng, nàng cần gì phải ra hạ sách này?

"Nương, ngài có thể bỏ qua cho Nguyên Chí?" Lúc này An Cẩm Tú mới mở miệng hỏi.

"Ngươi đi xử lý đi," Tần thị nói.

An Cẩm Tú vội vàng lên tiếng đáp dạ, quay người rời đi, rồi lại nhìn thấy An Cẩm Khúc đang âm trầm nhìn mình, An Cẩm Tú đột nhiên lại nói với An Cẩm Khúc một câu: "Thủ công của Tam tiểu thư thật là tốt, không biết có thể nói ra thêu phẩm này thêu như thế nào không?"

An Cẩm Khúc không nhìn thấy Tần thị đang khó chịu, nếu không phải là Tần thị bức nàng, nàng mới không muốn dính lấy hào quang của An Cẩm Tú nàng, "Chẳng qua chỉ là hoa sen," An Cẩm Khúc nói: "Tỷ tỷ còn muốn hỏi gì không?"

An Cẩm Tú nói: "Thêu phẩm này không nổi danh?"

An Cẩm Khúc muốn nói hoa sen, đột nhiên lại dừng lại, thêu phẩm này không chỉ gọi là hoa sen, mẫu thân đã từng nói qua với nàng một lần, nhưng lúc này An Cẩm Khúc nghĩ không ra.

An Cẩm Tú chỉ là thoáng thăm dò một chút, không nghĩ tới An Cẩm Khúc nhỏ nhắn xinh xắn này thật sự nói không ra được tên vật phẩm thêu, một người không đầu óc như vậy, thế nào lại sinh ra từ trong bụng Tần thị?

"Cẩm Tú, không có chuyện gì thì ngươi liền lui ra đi." Tần thị đang ngồi trên ghế ở bên trong, cố nén không phá nát sự bình tĩnh trên mặt, trong lòng vừa mắng An Cẩm Khúc, cũng vừa hận An Cẩm Tú.

Lúc này Hà thị phu nhân lại mở miệng nói: "An nhị tiểu thư, ngươi biết tên gọi của thêu phẩm này là gì?"

An Cẩm Tú chỉ cười cười, thêu phẩm này không thêu theo hình dạng sẵn có, là nàng tự vẽ trong nội tâm rồi châm một đường thêu ra, tên gọi cũng chỉ có thể là chính nàng đặt, "Thêu phẩm này gọi là ‘Hương sen dưới ánh trăng’."

Lúc này An Cẩm Khúc nói: "Ngươi cũng có hình thêu này?"

"Cẩm Khúc!" Tần thị suýt chút nữa bị đứa con gái ngu xuẩn này làm cho tức chết, "Cẩm Tú ngươi mau lui ra đi!"

An Cẩm Tú đi về phía cửa ngoài, đưa lưng về phía Tần thị và Hà thị, nàng đi ngang qua An Cẩm Khúc lạnh lùng cười cười.

An Cẩm Khúc chịu không được An Cẩm Tú cười lạnh, thứ xuất nhỏ nhoi còn dám xem thường nàng sao? Ngay tại lúc này, Tử Uyên đi theo An Cẩm Tú, đi ngang qua bên người An Cẩm Khúc, và An Cẩm Khúc đắc ý hét lớn. "Nha đầu lớn mật!" An Cẩm Khúc không chờ Tử Uyên phản ứng, một cái tát liền đánh vào mặt Tử Uyên.

An Cẩm Tú đang chấm dứt tâm tư tính toán, cũng sẽ không nghĩ tới lúc này An Cẩm Khúc dám động thủ đánh người, cuống quít trở lại bảo vệ Tử Uyên, nói: "Tam tiểu thư, ngươi muốn cái gì?"

An Cẩm Khúc chỉ đánh Tử Uyên một cái thì đâu có thể hả giận? Giơ tay lên lại là một cái tát đánh xuống, vừa vặn An Cẩm Tú bảo vệ Tử Uyên ở phía sau mình, cái tát thật mạnh này đánh vào mặt An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú lùi về sau mấy bước, vóc người An Cẩm Khúc không lớn, nhưng lực đạo cũng không nhỏ, An Cẩm Tú nhận lấy một cái tát này, nửa bên mặt vừa nóng rát vừa đau.

"Tiểu thư!" Tử Uyên la hoảng lên, giọng nói giống như là An Cẩm Khúc giết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.