Độc Phi

Chương 23: Gặp nhau cách mấy đời



"Khởi kiệu!" Bà hỉ thấy người đã lên kiệu hoa, lớn tiếng kêu.

An Thái Sư đừng trong cửa lớn An phủ, nhìn kiệu hoa đưa An Cẩm Tú đi xa dần, xa dần.

Bên trong An phủ, Tú di nương đang quỳ trước tượng quan âm bằng gỗ niệm kinh văn, "Cầu xin ngã Phật từ bi, phù hộ nữ nhi này của con cả đời không sầu lo."

Đối với các chủ nhân khác trong An phủ, chuyện An Cẩm Tú xuất giá dường như chẳng liên quan gì tới họ, hôm nay và hôm qua cũng không có gì khác lạ.

Thế Tông đứng lẫn trong nhóm người xoay lưng đi về phía trái ngược với kiệu hoa, dư vị nụ cười kia của An Cẩm Tú vẫn còn, thầm cảm thán, hiếm khi mới nhìn trúng mỹ nhân, lại chẳng ngờ đó sẽ là thê tử của kề bề tôi, cảm giác bỏ lỡ dịp may ấy khiến cho vị đế vương sở hữu toàn bộ thiên hạ trong tay cũng không khỏi âu sầu.

Cát Lợi mang theo nhóm thị vệ cải trang đứng cạnh Thế Tông, không dám thở mạnh, tự thôi miên bản thân mình, mình cái gì cũng không biết, hôm nay chỉ đơn giản theo Thế Tông xuất cung giải sầu.

Thượng Quan Dũng đưa kiệu hoa tới trước cửa hoàng cung, theo lời dặn dò của An Thái sư, họ cùng nhau quỳ trước cửa cung khấu tạ hoàng ân.

Có thái giám bước ra cửa cung, thay Thế Tông truyền chỉ.

Thượng Quan Dũng và An Cẩm Tú tất nhiên phải dập đầu tạ ơn lần nữa, lúc này mới mang gấm vóc và bạc được ban thưởng về Thượng Quan phủ.

Xa xa nhác thấy cửa nhà, Thượng Quan Dũng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đợi đến trước cửa, thấy đệ muội (*) và các huynh đệ trong quân đứng trước cửa, ai nấy đều cười hì hì nhìn mình, mặt Thượng Quan Dũng hơi nóng lên.

(*) em trai em gái.

"Thượng Quan đại ca đừng thất thần đấy nhé!" Võ quan đi theo Thượng Quan Dũng tới An phủ đón dâu, cười lớn tiếng nói với Thượng Quan Dũng: "Ca còn không đón tẩu tử vào cửa hả?"

Trong tràng cười vang, mặt Thượng Quan Dũng hoàn toàn giống trái cà chua chín.

An Cẩm Tú ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, trong tay vân vê đóa Phượng Hoàng được chăm sóc ở tiền viện nhà họ An, một làn gió thổi qua, An Cẩm Tú liền đặt đóa hoa ấy xuống, rồi chợt ngắt nó đi. Kiếp trước, vào ngày xuất giá, hương quế tỏa ngào ngạt, kiếp này xuất giá, cũng gả cho nam tử ấy, nhưng tâm trạng khác nhau, mùa cũng khác, quế vẫn xanh, chuẩn bị cho thời kì nở hoa, còn Phượng Hoàng thì đương lúc đỏ rực như lửa.

Một bàn tay thô đưa vào trong kiệu, đến trước mặt mình lại bất động chờ đợi.

An Cẩm Tú thả tay mình vào lòng bàn tay to lớn ấy, kiếp này khác kiếp trước, An Cẩm Tú thầm nhủ, mình hãy quên kí ức kiếp trước đi, cùng nam nhân nâng nàng xuống kiệu, nắm tay nàng cùng nhau trải qua kiếp này là được rồi, kiếp trước, thôi thì cứ coi như là một cơn ác mộng, tỉnh dậy đã hóa hư không.

Thượng Quan Dũng dè dặt cẩn trọng dắt An Cẩm Tú vượt qua bậc cửa nhà họ Thượng Quan, bước chân vào nhà, chàng mới chân chính cảm giác lòng mình đã không còn gợn sóng.

"Chúng ta muốn ngắm nương tử!" Thấy người qua cửa, sớm đã có võ nhân (*) ầm ĩ.

(*) quân nhân, người lính. 

An Cẩm Tú nghe thấy Thượng Quan Dũng ở phía trước trả lời: "Không cho phép làm ầm!"

"Đại ca à, đại tẩu vừa vào cửa, ca đã không cần các huynh đệ nữa ư?" Thượng Quan Dũng vừa dứt lời, đã có người kêu lên phản bác.

Cùng là người thân thiết trong quân doanh, vừa có người dẫn đầu, ngay tức khắc mọi người đều làm ầm cả lên, may mà còn có người nhớ An Cẩm Tú là tiểu thư trong phủ Thái sư, bình thường không được nói mấy câu thô tục nên mọi người không dám tiếp tục.

Thượng Quan Dũng đổ mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong đời nhận ra bản thân có nhiều huynh đệ trong quân cũng không hẳn là chuyện tốt.

Ngay lúc mọi người đang huyên náo vui vẻ, Thượng Quan Dũng cũng sắp không kiểm soát được tình hình, An Cẩm Tú khẽ kéo nắm lụa đỏ trong tay.

Thượng Quan Dũng quay đầu nhìn thoáng qua An Cẩm Tú đứng im lặng, thê tử của chàng che khăn voan đỏ, mặc giá y đỏ thẫm,  giờ Thượng Quan Dũng mới để ý trời đang ngày hè, nương tử chàng mặc xiêm áo thế này đứng trong viện, nếu đứng quá lâu không phải sẽ bị nóng mà bệnh ư? Nghĩ đến đây, Thượng Quan Dũng xụ mặt, nhìn mấy thứ chỉ sợ thiên hạ không loạn vây quanh mình, "Các đệ cũng có một ngày thành thân đấy, ta sẽ nhớ kĩ chuyện ngày hôm nay."

Tất cả mọi người sửng sốt, trừ bỏ lúc cưỡi ngựa đánh giặc hung mãnh không nể tình và thể diện, ngày thường, Thượng Quan Dũng chính là một người thật thà, nghe chàng nói một câu hung ác còn khó hơn lên trời, hôm nay lại ra uy vì nương tử?

Bà hỉ là người sành sỏi, thừa dịp nhóm võ nhân đang ngây người, liền hô: "Tân lang dắt tân nương vào hỉ đường!"

Bố trí trong hỉ đường thế nào, An Cẩm Tú che khoăn voan nên không nhìn thấy, nàng chỉ dựa vào sự dìu đỡ của bà hỉ, trong tiếng ồn ã chúc mừng của mọi người, lạy đất trời cùng Thượng Quan Dũng.

"Đưa vào động phòng!" Sau khi hai phu thê giao bái, chủ sự lớn tiếng hô.

Thượng Quan Dũng chăm chú bảo vệ An Cẩm Tú, không để mọi người xung quanh chạm vào nương tử của chàng. Sự chăm sóc của nam nhân này, kiếp trước An Cẩm Tú không cảm nhận được, nhưng An Cẩm Tú lúc này lại biết rõ, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ, nàng theo Thượng Quan Dũng đi thẳng tới trong phòng hậu viện.

Trong phòng vẫn còn một lễ trong ngày thành thân, lần này, An Cẩm Tú nghiêm cẩn trả lời câu hỏi của nhóm bà hỉ.

"Sinh hay không sinh?"

"Sinh."

....

Thượng Quan Dũng cười toét miệng, vừa định nói gì, chợt nghe thấy tiếng kêu gào của các huynh đệ ở gian ngoài, có người kêu muốn uống rượu với lang quân, lang quân chưa uống rượu đã vội động phòng...

An Cẩm Tú chỉ cúi đầu ngồi bên mép giường, huynh đệ trong quân của Thượng Quan Dũng rất nhiều, kiếp trước nàng chẳng thèm ngó ngàng gì tới nhóm võ quan hạ cấp này, nhưng Bạch Thừa Trạch lại có phần coi trọng. Kết quả cuối cùng chứng minh, người ôm mộng đế vương, từ xưa đến nay ánh mắt nham hiểm, coi trọng nghĩa khí chỉ là đồ bỏ di, huynh đệ trong quân mặc dù không phải quan to, sau lưng cũng không có gia tộc hiển hách chống đỡ, nhưng đến giây phút cần liều mạng, những binh lính ấy mới là vũ khí sắc bén giết người thật sự, còn những đại nhân bụng đầy thi thư trong triều, lúc ấy cũng chỉ là một thư sinh trăm không dùng được một. Huynh đệ của Thượng Quan Dũng, chính là chỗ dựa trong quân, vừa hô đã có trăm người đáp lại, vị Thượng Quan đại tướng quân trong tương lai nếu không có nhưng huynh đệ sinh tử này, sao có thể bách chiến thành danh?

"Ta đi một lúc rồi sẽ về." Thượng Quan Dũng hạ giọng nói bên tai An Cẩm Tú.

"Dạ." An Cẩm Tú đáp.

Thượng Quan Dũng không muốn đi nhưng cũng đành bước khỏi phòng, rượu đâu thể sánh với cô gái nhỏ trong phòng chứ? Nhìn những huynh đệ đang chen chúc trước cửa, Thượng Quan Dũng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thượng Quan đại ca, đừng nói hôm nay chúng đệ không nói trật tự nhé." Có người trong đám đông cao giọng hô: "Rượu này nếu chúng đệ còn uống chưa đã, đại ca đừng hòng vào động phòng!"

Thượng Quan Dũng lấy ngón tay điểm điểm nhóm người ồn ào này, dẫn tất cả tới viện trước, vừa quay đầu thì thấy tiểu cữu tử (*) của mình đang đứng đằng sau nói gì đó với mấy người võ nhân xung quanh, thậm chí còn khoa tay múa chân. "Ngũ thiếu gia." Thượng Quan Dũng dừng chân gọi An Nguyên Chí một tiếng.

(*)cậu em vợ. 

An Nguyên Chí tới trước mặt Thượng Quan Dũng, cười nói: "Tỷ phu gọi đệ Nguyên Chí là được rồi."

"Nguyên Chí." Thượng Quan Dũng cũng không tiếp tục khách sáo với An Nguyên Chí. Đây là đệ đệ cùng mẫu với An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng tức thì coi tiểu cữu tử này là đệ đệ mình theo bản năng, "Chúng ta tới phía trước uống rượu nhé, tửu lượng của đệ thế nào?" Thượng Quan Dũng hỏi tiếp: "Có thể chắn cho huynh đây bao nhiêu chén?"

"Đệ ấy à?" An Nguyên Chí cười, "Đệ ngàn chén không say, tỷ phu yên tâm, vì tỷ tỷ của đệ, đệ sẽ dốc toàn lực."

Nhóm võ quan xung quanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của An Nguyên Chí, ai cũng chẳng tin cái thiếu gia mặt trắng này có bản lĩnh tới mức đó.

Thượng Quan Dũng cũng không hỏi tiếp, vỗ vai An Nguyên Chí, nói: "Được, vậy Nguyên Chí chuẩn bị không say không về nhé."

An thị là dòng dõi thư hương, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người trong quân, vừa kinh ngạc, đồng thời cũng cảm giác được tòng quân mới là con đường tương lai tốt nhất cho mình. Ở cùng với nhóm huynh đệ này, hắn cảm thấy tự tại trước nay chưa từng có, "Tỷ phu, mời!" An Nguyên Chí khoát tay với Thượng Quan Dũng, ra hiệu mời chàng đi trước.

Tiền sảnh và khách sảnh trong viện đều đã bày biện bàn rượu, rượu là loại mạnh ở trong quân đội, thức ăn đều là thịt cá, không đẹp đẽ nhưng tất cả đều mang thành ý của chủ nhà. Tửu lượng của Thượng Quan Dũng từ lâu đã khá tốt, nhưng hôm nay, mới vài chén chàng đã cảm giác dường như mình hơi say, bước chân hơi xiêu vẹo, mà đầu cũng bắt đầu choáng váng.

An Nguyên Chí đứng cạnh Thượng Quan Dũng, thật đúng là có bản lĩnh ngàn chén không say, qua mấy vòng rượu liên tiếp, Ngũ công tử An phủ vẫn khí định thần nhàn như cũ. Dưới ánh mắt của mọi người trong quân đội, An Nguyên Chí cũng không tỏ vẻ thiếu gia, không làm bộ làm điệu, mới sau một hồi rượu, hắn đã được các huynh đệ của Thượng Quan Dũng coi là người cùng nhà.

Cả buổi sáng cứ nhiệt liệt ầm ĩ trôi qua như thế, Thượng Quan Dũng người toàn mùi rượu, say tới mức không nhận ra người đứng trước mặt mình là ai. Thấy trời đã nhá nhem, hai lão võ quan trong quân đội đỡ Thượng Quan Dũng rời tiền sảnh. Nhà họ Thượng Quan không có nhiều phòng lắm, hai người đưa Thượng Quan Dũng vào thẳng phòng Thượng Quan Duệ, ép Thượng Quan Dũng uống hết một chén giải rượu lớn.

Sau nửa canh giờ uống canh giải rượu, lí trí của Thượng Quan Dũng mới quay lại, mở lời: "Ta đang ở đâu thế này?"

Hai lão quan đều cười đáp: "Đệ đây đã quên mất nương tử xinh đẹp yêu kiều trong phòng rồi hả?"

Thượng Quan Dũng nghiêng tai nghe tiếng cạn rượu, đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế, định đi về phía phòng tân hôn.

"Đệ đi đâu vậy?" Một lão võ quan kéo Thượng Quan Dũng hỏi.

"Đệ đi..." Thượng Quan Dũng lắp bắp trả lời: "Đệ... đệ trở về phòng.... về phòng."

Thấy bộ dáng Thượng Quan Dũng kích động đến mức tay chân luống cuống, trong lòng hai lão võ quan đều than thầm, đây thật sự là người có xuất thân trong quân đội ư? Người đã lớn thế, sao nhắc tới nữ nhân còn xấu hổ?

An Cẩm Tú nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng, tiếp đó là tiếng bà hỉ gọi tướng quân, đã biết là Thượng Quan Dũng quay lại.

Tử Uyên đứng hầu cạnh An Cẩm Tú nhẹ giọng nói với nàng: "Tiểu thư, hình như cô gia uống khá nhiều rượu, vậy... Tử Uyên phải ra ngoài, tiểu thư ở đây một mình sẽ không sao chứ?"

"Nha đầu ngốc!" An Cẩm Tú nói.

"Cô nương, chúng ta ra ngoài thôi!" Bà hỉ thấy ai nấy đã ra ngoài cả mà Tử Uyên vẫn đứng bất động, buồn cười nói: "Hôm nay a hoàn cô cũng không thể ở cùng tiểu thư đâu đấy."

Tử Uyên liếc Thượng Quan Dũng một cái, hơi e dè dời ánh mắt, nom vóc dáng Thượng Quan cô gia cũng không xấu như trong lời đồn, nhưng mà chàng quá cao lớn, lúc cáu kính tình huống sẽ rất xấu.

Thượng Quan Dũng nhìn Tử Uyên cười, đây là người theo An Cẩm Tú qua cửa Thượng Quan gia, sau này sẽ phải giáp mặt mỗi ngày đây.

Tử Uyên cúi đầu chạy qua Thượng Quan Dũng, lúc đi qua cũng không dám ngẩng đầu lên.

Bà hỉ lại nói đôi câu may mắn với Thượng Quan Dũng, sau khi nhận thưởng, vui sướng hài lòng đi ra ngoài.

Thượng Quan Dũng khép cửa phòng lại, đi đến bên giường, một khắc cũng chẳng chịu chậm trễ, cầm cân hỉ vén khoăn voan đỏ tươi của An Cẩm Tú lên, sau đó nhìn chằm chằm An Cẩm Tú, ngây người.

An Cẩm Tú cũng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Dũng, gặp lại nam nhân này sau một đời, An Cẩm Tú không ngờ bản thân thế nhưng còn có thể bình tĩnh, dường như khi trước mong chờ sao cho thời gian qua thật nhanh thật nhanh, cuối cùng đạt được ước muốn thì cảm giác xao động biến mất. Hàng mi đen, hốc mắt sâu, sống mũi cao, môi khô khốc màu hồng nhạt, nhìn kĩ, người nam nhân này của nàng cũng thật anh tuấn, chỉ là năm tháng sống trong quân đội quá gian khổ, khiến cho làn da có vẻ ngăm đen, ráp nhám như gạo lứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.