Độc Phi

Chương 32: Trưởng tử bình an



Edit: Preiya

Chu Nghi muốn đề bạt Thượng Quan Dũng, là vì phía sau An Thái Sư chính là Thái tử, Kiều Lâm cũng không hỏi rõ, Thái Sư đương triều danh tiếng vang dội, nhưng làm sao có thể so được với Thái tử vương triều? Chu đại tướng quân lại nhiệt tình nói về việc này như thế, nhưng là người trong triều, thì làm sao có thể không suy tính cho mình và gia tộc?

Cuộc sống Bắc Quyết ở nơi vùng đất cằn cỗi nghèo nàn lại lạnh khủng khiếp, có khát vọng đối với thổ địa vượt ra xa khỏi suy nghĩ của người Kỳ Thuận, tướng lãnh Kỳ Thuận triều cho là chiến sự liền sẽ kết thúc, thế nhưng chiến sự bên ngoài Bạch Ngọc quan, một trận đánh chính là hơn một năm, vẫn còn chưa nhìn thấy được hi vọng kết thúc.

Tháng năm năm sau thời tiết cuối xuân, An Cẩm Tú khổ cực một đêm, sinh ra hài tử đầu tiên của nàng và Thượng Quan Dũng. Nhi tử được bà đỡ đẻ tắm rửa sạch sẽ xong, lúc ôm vào trong ngực, trong lòng An Cẩm Tú có nhiều cảm xúc đan xen, muốn khóc lại không khóc được.

Tử Uyên ở một bên cao hứng nói: "Tiểu thư, công tử giống người đó."

Thượng Quan Ninh cũng ở một bên gật đầu, nói: "Đại tẩu, tiểu chất nhi giống tẩu."

An Cẩm Tú cúi đầu nhìn con mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, ngũ quan cũng còn chưa nẩy nở, chỗ nào có thể nhìn ra giống nàng chứ? Thế nhưng nghĩ tới nhi tử trong kiếp trước, thật sự rất giống nàng, sau khi trưởng thành, dựa vào một tướng mạo tốt, nhi tử của Vệ Quốc đại tướng quân, không biết cướp mất trái tim của bao nhiêu thiếu nữ. Kiếp trước, ôm nhi tử mới sinh ra, không tự chủ được lại nghĩ tới mình kiếp trước, An Cẩm Tú rốt cuộc lại rơi lệ.

"Đời này, mẫu thân nhất định coi con là trân bảo, đời này mẫu thân sẽ sống tiếp chỉ vì con cùng cha con, còn có muội muội tương lai," An Cẩm Tú hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử một cái, nói thầm trong lòng.

"Đại tẩu không khóc," Thượng Quan Ninh nằm úp sấp trên mép giường, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi An Cẩm Tú: "Vẫn còn đau sao?" Tối hôm qua An Cẩm Tú đã rất ẩn nhẫn tiếng kêu đau đớn, nhưng vẫn dọa Thượng Quan Ninh sợ.

"Không sao," An Cẩm Tú lau nước mắt, cười nói với Thượng Quan Ninh: "Nữ nhân sinh con đều phải kêu la như thế."

Thượng Quan Ninh đột nhiên liền nói: "Vậy sau này muội không muốn sinh con."

Lần này An Cẩm Tú và Tử Uyên cũng bật cười lên, "Vậy tiểu cô thích tiểu chất nhi này sao?" An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Ninh.

Thượng Quan Ninh lập tức liền gật đầu nói: "Thích."

"Nếu tiểu thư cũng không muốn sinh con giống như Ninh tiểu thư, thì làm sao Ninh tiểu thư lại có tiểu chất nhi chứ?" Tử Uyên cười hỏi Thượng Quan Ninh.

Thượng Quan Ninh đã qua sinh nhật bảy tuổi lại khổ não, tiểu oa nhi rất khả ái, nhưng nàng sợ đau.

"Chẳng qua là đau thoáng một chút liền thôi, không phải đại tẩu không có chuyện gì sao?" An Cẩm Tú ôm lấy nhi tử đi xuống, để cho Thượng Quan Ninh nhìn, vừa nói: "Tiểu cô không cần sợ."

Thấy được tiểu chất nhi của mình, Thượng Quan Ninh liền không để ý tới ý nghĩ vấn đề sinh con có đau hay không, trong đôi mắt tiểu nha đầu cũng chỉ có nghe được tiếng kêu la này của nàng, nhưng tiểu bảo bảo này ngay cả mắt cũng không mở ra.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Thượng Quan Duệ, "Đại tẩu, tẩu có khỏe không?"

"Ta không sao," An Cẩm Tú vội nói: "Tiểu thúc, sao hôm nay đệ không đi thư viện?"

Thượng Quan Duệ nói: "Đệ nhờ đồng học xin nghỉ giùm, đại tẩu, đệ cũng đi tới An phủ báo tin vui rồi."

"Đa tạ tiểu thúc."

"Đại tẩu, có thể cho đệ nhìn tiểu chất nhi không?" Sau khi Thượng Quan Duệ nghe An Cẩm Tú nói cảm ơn, chẳng qua là ho khan một tiếng, sau đó lại hỏi. Tử Uyên và Thượng Quan Ninh vẫn luôn giữ lấy tiểu chất nhi, còn hắn lại vội vàng khen thưởng bà đỡ đẻ, đi An phủ báo tin vui, đến giờ Thượng Quan Duệ vẫn chưa nhìn thấy tiểu chất nhi của mình một lần đó.

An Cẩm Tú giao nhi tử cho Tử Uyên, nói: "Ôm đi cho tiểu thúc đệ ấy nhìn một chút."

Tử Uyên đáp vâng một tiếng, liền ôm tiểu công tử đi ra ngoài.

Thượng Quan Ninh cũng chạy theo ra ngoài, chỉ chốc lát sau An Cẩm Tú liền nghe đến tiếng kêu la đuổi theo Thượng Quan Duệ của nàng: "Nhị ca tay chân vụng về, đừng làm rơi tiểu chất nhi của muội!"

"Đứa nhỏ cũng là tiểu chất nhi của huynh, có được không hả?" Nghe giọng nói của Thượng Quan Duệ rất là bất đắc dĩ, đây là lần đầu ôm hài tử nhỏ như vậy, sao hắn có thể không khẩn trương sao được?

Thượng Quan Ninh nói: "Muội cũng muốn ôm!"

Thượng Quan Duệ vội vàng lắc đầu, nói: "Muội còn quá nhỏ, không được ôm."

"Không muốn, để cho muội ôm một cái là tốt rồi," Thượng Quan Ninh lôi kéo áo bào của Thượng Quan Duệ, mắt thấy sắp muốn chơi xấu rồi.

"Tỷ!" Lúc hai huynh muội Thượng Quan đang tranh cãi ồn ào vì chuyện ôm tiểu chất nhi, An Cẩm Tú lại nghe được ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của An Nguyên Chí, "Tỷ, tỷ có khỏe không?" Người An Nguyên Chí còn chưa vào trong viện, tiếng nói liền đến trước.

"Nguyên Chí?" An Cẩm Tú đang bận rộn trong phòng liền lên tiếng trả lời.

Lúc An Nguyên Chí đột nhiên chạy vào trong tiểu viện Thượng Quan gia, nhìn thấy trong tay Thượng Quan Duệ ôm tiểu oa nhi, liền không bước được nữa, đưa tay muốn ôm, nhưng lại không dám ôm, tiểu oa nhi này quá nhỏ, bộ dạng toàn thân lại mềm mại, hắn sợ mình chạm hư tiểu oa nhi này. "Tỷ, tỷ không sao chứ?" An Nguyên Chí không vào được trong phòng, chỉ có thể đứng ngoài ở cửa lớn tiếng hỏi thăm An Cẩm Tú.

"Không sao, nương đâu?" An Cẩm Tú ở trong phòng hỏi ra.

"Nương biết tỷ sinh một nhi tử nên rất vui vẻ," An Nguyên Chí nói: "Nương làm rất nhiều y phục nhỏ, muốn đệ mang tới cho tiểu ngoại tôn."

An Cẩm Tú nhìn đầu giường của mình một chút, từ lúc biết nàng có thai, Tú di nương chưa từng dừng lại chuyện may y phục cho tiểu ngoại tôn, vào lúc này y phục nhỏ trên đầu giường đã chất đống thành ngọn núi nhỏ cho tiểu hài tử.

"Tỷ, dáng dấp tiểu ngoại tôn giống tỷ," An Nguyên Chí lúc này ở bên ngoài lớn tiếng nói: "Vào lúc này đang nhìn đệ cười đấy!"

An Cẩm Tú buồn cười nói: "Đứa nhỏ mới sinh ra, chỗ nào có thể nhìn thấy giống người được chứ?"

An Nguyên Chí mới bất kể cái này, cười to nói: "Thật tốt, ta làm cữu cữu rồi!"

"Ừ," Thượng Quan Ninh nói: "Ta làm cô cô, nhị ca làm thúc thúc rồi!"

An Nguyên Chí lúc này mới chào hỏi Thượng Quan Duệ và Thượng Quan Ninh, lại hỏi An Cẩm Tú: "Tỷ, tiểu ngoại tôn của đệ tên gì vậy?"

Kiếp trước Đại công tử Thượng Quan gia gọi là Thượng Quan Tử Bình, đời này, An Cẩm Tú nói: "Tiểu thúc đệ ấy đi học nhiều, không bằng liền để tiểu thúc đệ ấy đặt cho một cái tên đi."

Thượng Quan Duệ nói: "Đại danh vẫn là chờ đại ca trở lại rồi đặt đi."

An Nguyên Chí nói: "Vậy ngươi đặt một nhũ danh đi."

Thượng Quan Duệ lắc đầu một cái, nói vào trong phòng: "Nhũ danh, đại tẩu đặt là được rồi."

An Cẩm Tú một lúc lâu cũng không nói gì, kiếp trước nàng chưa từng chú ý tới nhi tử này, cũng không biết nhũ danh của nhi tử là gì, hiện tại để cho nàng đặt, trong đầu An Cẩm Tú trống rỗng, tên gì hay cũng nhớ không nổi.

"Tỷ," An Nguyên Chí ở bên ngoài nói: "Tỷ đọc sách cũng không ít, sao không đặt tên đi?"

"Tỷ," Bàn tay An Cẩm Tú cầm chăn chặt đến mức trắng bệch, sống lại một đời, nàng vẫn cảm giác mình không xứng làm mẫu thân của đứa bé kia.

"Tỷ không đặt thì đệ đặt," An Nguyên Chí nói: "Liền gọi Bình An là được rồi, vật nhỏ Bình An lớn lên đều khỏe mạnh hơn bất cứ cái gì!"

Thượng Quan Duệ cười nói: "Bình An? Cái nhũ danh này không tệ."

"Bình An, Bình An," Thượng Quan Ninh lớn tiếng kêu tiểu oa nhi đang được ôm trong ngực Thượng Quan Duệ.

Tiểu Bình An đột nhiên liền há cái miệng nhỏ nhắn không có răng, nở nụ cười.

Lần này An Nguyên Chí rất cao hứng, nói: "Các ngươi có nhìn thấy không? Bình An cười thành như vậy, nhất định là yêu thích nhũ danh ta đặt cho bé nha."

Thượng Quan Ninh khen ngợi An Nguyên Chí: "Nguyên Chí ca, ca thật là lợi hại, lợi hại hơn nhị ca."

Trong viện lại là một trận tiếng cười.

An Cẩm Tú ngồi trong phòng nghe được tiếng cười bên ngoài, tâm tình dần dần khôi phục lại từ trong cảm giác tự chán ghét mình, đời này thân nhân của nàng đều rất tốt, nàng không muốn cầu xin những thứ khác nữa, kiếp trước lại có quan hệ thế nào với nàng chứ?

An Nguyên Chí ở trong viện cười đùa một lúc, mới lấy hết can đảm, dè dặt cẩn thận nhận lấy tiểu ngoại tôn của mình trong tay Thượng Quan Duệ. Trẻ con mới sinh, nhẹ giống như con mèo, ngay cả thở An Nguyên Chí cũng không dám thở mạnh.

Tử Uyên lần đầu nhìn thấy bộ dáng bó tay bó chân này của Ngũ thiếu gia, thật sự rất buồn cười, tiến lên chỉ dạy An Nguyên Chí ôm hài tử thế nào.

An Nguyên Chí ôm Bình An đứng trước cửa phòng ngủ của An Cẩm Tú, nói: "Tỷ, sau khi trở về đệ sẽ nói với nương, tiểu ngoại tôn này rất giống tỷ, nương cũng sẽ rất cao hứng. Thật ra thì đệ," An Nguyên Chí nói đến đây, giọng nói đột nhiên liền thấp hẳn xuống, "Đệ muốn để cho nương nhìn thấy Tiểu Bình An một chút."

Làm thiếp thất của người, làm sao có thể xuất phủ? Lão thái quân lại không để cho An Cẩm Tú qua lại với An phủ, để cho Tú di nương nhìn thấy tiểu ngoại tôn của mình, không biết đời này có cơ hội này hay không.

An Cẩm Tú ở trong phòng cười một tiếng, nói: "Chỉ cần Nguyên Chí đệ không chịu thua kém, sẽ có ngày thật tốt chờ đợi nương."

"Dạ," An Nguyên Chí cúi đầu thật thấp đáp một tiếng, hắn không nói đến những người khác trong An phủ với An Cẩm Tú, An Cẩm Tú sinh hài tử, trừ hắn và Tú di nương ra, cũng không còn người nào để ý tới, trong ngày vui mừng này, những chuyện này liền xem như không được tốt lắm.

Lúc này bên ngoài viện Thượng Quan gia, một bóng người chợt lóe lên.

Nửa nén hương sau, Cát Lợi tiến vào nội thất ngự thư phòng của Thế Tông, bẩm báo với Thế Tông: "Thánh thượng, đêm qua nữ nhi An thị sinh hạ một hài tử."

Thế Tông giương mắt nhìn về phía Cát Lợi.

Trên mặt đại thái giám này vẫn là vẻ cung kính như ngày thường, nói: "Bởi vì là thai đầu, cho nên lúc nữ nhi An thị này sinh thì có chút hung hiểm, chẳng qua mẫu tử đều bình an. Thánh thượng, Ngũ thiếu gia An phủ đặt một nhũ danh cho tiểu công tử, gọi là Bình An."

"Còn đại danh?" Thế Tông hỏi.

Cát Lợi vội nói: "Đại danh của tiểu công tử còn chưa đặt, theo ý tứ của nữ nhi An thị và Nhị thiếu gia Thượng Quan gia, là muốn chờ Thượng Quan Tướng quân hồi triều rồi mới đặt."

Sắc mặt Thế Tông lạnh lùng.

Cát Lợi vội vàng nói tiếp: "Thám tử nói dáng dấp tiểu công tử này giống nữ nhi An thị."

"Người An phủ có đi qua không?" Thế Tông lại hỏi.

Cát Lợi biết Thế Tông hỏi không phải là An Nguyên Chí, liền bẩm báo: "Người An phủ còn chưa có đi qua, lúc Nhị thiếu gia Thượng Quan gia tới An phủ báo tin mừng, Thái Sư vẫn chưa trở về phủ."

Thế Tông hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt nhà phú quý, làm sao bọn họ để ý tới chuyện thứ nữ sinh con chứ?"

Cát Lợi có lòng muốn nói tốt cho An Thái Sư một chút, nhưng liếc nhìn sắc mặt của Thế Tông không tốt, nên không dám nói lời nào hết.

"Chờ hài tử Thượng Quan gia đầy tháng, thì ngươi an bài đưa một phần lễ qua," Thế Tông lệnh cho Cát Lợi: "Hãy nói là trẫm ban ân điển cho Tiểu Bình An."

"Nô tài lĩnh chỉ," sau khi Cát Lợi lĩnh chỉ, lại thử dò xét hỏi Thế Tông: "Thánh thượng, nữ nhi An thị mới vừa sinh xong, có phải nên đưa chút thuốc bổ tới Thượng Quan phủ không?"

Thế Tông liếc mắt nhìn Cát Lợi một cái, "Ngươi muốn hủy sạch danh tiếng của nàng sao?"

Cát Lợi bị dọa sợ cúi đầu thấp xuống, "Nô tài ngu dốt, thật là đáng chết!"

"Đi xuống đi!" Thế Tông lạnh lùng nói.

Cát Lợi không dám nói nữa, cũng không dám thở mạnh, liền lui ra ngoài.

Thế Tông gạt tấu chương trước mặt sang một bên, ngẩng đầu lên nhìn bức tranh "Hương Sen dưới ánh trăng" mà An Cẩm Tú thêu, oai phong đã nửa đời, bên người có vô số mỹ nữ, Thế Tông không nghĩ tới mình còn sẽ muốn một người mà không phải chỉ một ngày. An bài người đi theo dõi Thượng Quan phủ, làm ra chuyện này ngay cả Thế Tông cũng cảm thấy mình rất buồn cười, thế nhưng y chính là muốn biết chuyện của An Cẩm Tú, nếu là mấy ngày không nghe được tin tức về An Cẩm Tú, Thế Tông liền sẽ cảm thấy cuộc sống giống như thiếu đi một chút gì đó.

An Cẩm Tú, nhìn bức tranh "Hương Sen dưới ánh trăng", nhớ tới tên An Cẩm Tú, Thế Tông nghĩ, có lẽ là y điên rồi, một tiểu phụ nhân ngay cả nhi tử cũng đã sinh hạ, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để y luôn tâm tâm niệm niệm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.