Độc Phi

Chương 97: Giao dịch



Edit: Ningxia111

Nghe An thái sư nói vậy, lão thái quân cười nhạt: “Để An Thư Tuyền giúp tìm nó một nữ nhi thương hộ sao?  Để An gia ta có một nàng dâu xuất thân thương hộ?”

An thái sư bị lão thái quân chất vấn, im lặng. Hồi lâu, ông bất đắc dĩ nói: “Không phải nữ nhi thương hộ thì còn có thể thế nào? Nó đã nhất định không vào được Thái Học Viện nữa, nhà ta đều là khoa cử nhập sĩ, nó thì đến tư cách ứng khảo cũng không có, còn nói gì đến chuyện bước vào tầng lớp sỹ phu.”

Lão thái quân nói: “Trong nhà có ruộng có thể đưa cho nó, lẽ nào mấy huynh đệ trong nhà còn tranh với nó những thứ này sao?”

“Như thế không phải là nuôi nó sao?” An thái sư nói: “Nó còn có thể ra ruộng mà làm?”

“Dù vậy cũng không thể nó đi theo đường buôn bán!” Lão thái quân đã nghĩ chuyện này cả buổi chiều, dù có nghĩ thế nào cũng không thể để thiếu gia con vợ cả của nhà họ An đi làm thương nghiệp. Việc này nếu bị truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo An gia bọn họ.

“Mẫu thân chớ nghĩ chuyện tòng thương là đơn giản,” An thái sư nói: “Nếu như Nguyên Tín có thể học được bảy phần bản lĩnh của nhị đệ, nhi tử đã mãn nguyện lắm rồi. Mấy năm nay, Thư Tuyền vẫn luôn ở Giang Nam làm hoàng thương*, phần lớn tiền tài trong phủ ta đều là do nhị đệ kiếm về, mẫu thân đừng quá xem thường nhị đệ.”

“Cả người chỉ có hơi tiền, ngươi bảo ta xem trọng nó thế nào được?” Lão thái quân nói: “Ngươi đang bất bình thay cho An Thư Tuyền sao? Ta đã từng bạc đãi An nhị lão gia phủ ta hay chưa?”

“Nhi tử không nói người không phải.”

“Vậy lời của ngươi là ý thế nào? Ngươi để Nguyên Tín đi Hoài Châu học buôn bán đã là cho nó tiền đồ to lớn rồi chăng?”

Lúc mẫu tử hai người đang căng thằng trong phòng, An Nguyên Văn cũng dẫn theo An Nguyên Tín tìm đến.

An thái sư để cho hai nhi tử tiến vào trong phòng, nhìn thấy An Nguyên Văn liền nói: “Không phải chân ngươi không thoải mái sao? Không đi nghỉ ngơi, đến tìm ta có chuyện gì?”

An Nguyên Văn còn chưa mở miệng, An Nguyên Tín đã tranh lời: “Phụ thân, đại ca nghĩ con không nên đến chỗ nhị thúc, vì thế mới dẫn con đến đây tìm người thương lượng.”

“Là con tìm tam đệ,” An Nguyên Văn sợ An thái sư lại nổi giận với An Nguyên Tín, vội vàng nhấn mạnh với An thái sư  một câu rằng mình chủ động đi tìm hắn.

An thái sư tức đến mức hai tay run rẩy, nhưng trên mặt vẫn  một vẻ thản nhiên nhìn An Nguyên Tín nói:  “Tự ngươi nói xem sau này muốn làm gì. Chỉ cần ngươi nói có lý vi phụ sẽ nghe theo ngươi.”

“Con làm gì cũng được,” An Nguyên Tín nói: “Nhi tử không kén chọn”

“Vậy thì ngươi đi đến chỗ nhị thúc đi,” An thái sư không muốn phí lời cùng An Nguyên Tín, lập tức nói.

An Nguyên Văn nói: “Vẫn nên đem những thôn trang ở vùng ngoại ô kinh thành giao cho tam đệ quản lý là được.”

“Đó là thôn trang của An phủ,” An thái sư nói: “Không phải là của bất kỳ người nào trong số chúng ta, ngươi nói giao là giao sao?”

Lão thái quân mở miệng nói: “Huynh đệ bọn chúng bằng lòng giao cho Nguyên Tín, ngươi còn có ý kiến gì? Hay là ngươi còn muốn tranh gia tài với cả nhi tử?”

“Mẫu thân!”  Nếu An thái sư không phải là người cực kỳ chí hiếu thì đã đập bàn với lão thái quân rồi: “Qquản lý thôn trang không phải cũng là tòng thương hay sao? Lão tam cái gì cũng không biết, sao con có thể yên tâm mang thôn trang giao vào tay nó? Những thôn trang đó đều là một phần cơ nghiệp của An gia ta!”

An Nguyên Văn thấy An thái sư đã nóng nảy thật sự, nhưng vì An Nguyên Tín, hắn vẫn to gan nói: “Thôn trang có lão gia nhân có thể giúp An Nguyên Tín, chuyện có thể học ở thôn trang, hà tất phải bắt Nguyên Tín đến tận chỗ nhị thúc để học?”

“Lão gia nhân,” An thái sư nói: “Đó đều là hạ nhân, để hạ nhân dạy thiếu gia? Nhị thúc của các ngươi còn không bằng hạ nhân sao?”

“Nhi tử không có ý này.”

“Vậy ý ngươi thế nào? Ông ấy là nhị thúc của các ngươi, là trưởng bối của các ngươi!” An thái sư không dám đập bàn với lão thái quân nhưng có thể đập bàn với An Nguyên Văn: “Chính ngươi cũng còn là một người đang mang tội, ngươi cho rằng ngươi sẽ không sao chăng? Thánh thượng muốn xử trí ngươi thế nào, bây giờ mọi người còn chưa biết đấy!”

An Nguyên Văn nói: “Phụ thân, nhi tử không hiểu chuyện này, Nguyên Chí vẫn luôn tập võ, chẳng có công danh trên người, sao thánh thượng lại biết hắn?”

“Đây là bản lĩnh của nó,” An thái sư nói: “Nếu các ngươi có bản lĩnh, cũng có thể nghĩ cách để thánh thượng chú ý đến ngươi!”

An Nguyên Tín thấy An thái sư trút giận lên đại ca, không vui nói: “Nếu phụ thân cũng không biết chuyện này là thế nào, vậy chúng ta không nói nữa, hà tất phải trút lên người đại ca? Chuyện này nói đến cùng, nguồn gốc cũng là từ trên người An Nguyên Chí.”

“Ngày mai An Nguyên Chí diện kiến thánh thượng, ngươi thì sao?” An thái sư hỏi An Nguyên Tín: “Ngươi còn muốn so với nó?”

“Con và thứ đệ thì có gì để so sánh?” An Nguyên Tín không nhanh không chậm nói: “Hắn có tiền đồ đến đâu thì cũng chỉ là con của một di nương sinh ra. Hắn còn có thể có một ngày làm chủ An gia hay sao?”

“Ngươi câm miệng cho lão phu!” An thái sư cuối cùng cũng đập tay xuống bàn.

An Nguyên Văn đánh mắt về phía An Nguyên Tín, muốn vị đệ đệ hay gây chuyện của mình bớt nói đi một chút, còn chính mình thì thử cầu tình với An thái sư: “Xin phụ thân nghĩ lại, An gia của ta đã khi nào có đích tử đi học làm buôn bán? Phụ thân thì nỡ, còn người làm đại ca như con thì không nỡ nổi.”

“Ta cũng không nỡ,” Lúc này lão thái quân cũng mở miệng nói: “Đem đứa cháu trai đích  thứ của ta đi nhiễm mùi tiền hôi hám, lòng dạ của phụ thân như ngươi quá tàn nhẫn.”

“Phụ thân,” Tiếng của lão thái quân vừa dứt, ngoài cửa thư phòng đã truyền đến tiếng của An Nguyên Chí, nói: “Nhi tử nghe quản gia nói, phụ thân tìm con.”

“Vào đây!” Nghe thấy tiếng của An Nguyên Chí, An thái sư vội nói.

An Nguyên Chí toàn thân ướt đẫm bước vào thư phòng, trước tiên hành lễ với lão thái quân, rồi mới nói: “Nguyên Chí bái kiến lão thái quân.”

Lão thái quân nâng tay đỡ An Nguyên Chí dậy, nói: “Cả ngày hôm nay ngươi chạy đi đâu?”

An Nguyên Chí đứng dậy, nói: “Ta đi uống rượu với tỷ phu.”

Lão thái quân tỏ ra buồn bã, nói: “Nhất định là tỷ phu của ngươi trong lòng rất khó chấp nhận. Tỷ tỷ của ngươi không có phúc, nếu không đã có  thể đi cùng hắn đến lúc giai lão bạch đầu rồi.”

An Nguyên Chí cúi đầu, nhìn qua cũng có vẻ ủ rũ.

An thái sư và lão thái quân quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của hắn, hai đôi mắt sáng quắc đều thấy rằng dường như An Nguyên Chí vẫn chưa biết chuyện  An Cẩm Tú còn sống.

An Nguyên Tín nghiêng đầu nhìn An Nguyên Chí một cái: “Ngươi cùng Thượng Quan tướng quân uống rượu, vì sao trên người không có chút mùi rượu nào?”

“Ta đội mưa về,” An Nguyên Chí nói: “Mùi rượu bị nước mưa xối cả rồi, chuyện này rất bình thường, tam thiếu gia ngài không biết ư?”

“Mẫu thân của ta còn sống yên ổn, ta uống rượu cũng là bình thường. Chỉ không ngờ hiếu tử như ngũ thiếu gia, mẹ đẻ chết chưa hết bảy ngày đầu, ngươi đã đi uống rượu”. Trong lòng An Nguyên Tín lúc này chỉ hận An Nguyên Chí chết đi còn không được, lời nói ra khỏi miệng đương nhiên cũng khó nghe.

“:Ta kêu đích mẫu là mẫu thân,” An Nguyên Chí nói: “Tam ca đang muốn ta giữ đạo hiếu cho người nào?”

“Giờ ngươi điên rồi hả?”

“Đủ rồi!” Lão thái quân dùng quải trượng đánh lên người An  Nguyên Tín một cái: “Nó là đệ đệ của ngươi!”

An Nguyên Chí khó hiểu nhìn lão thái quân, hôm nay bà già này làm thế là đứng về phía hắn sao? Hay là bởi ngày mai hắn đi gặp thánh thượng nên bày ra vẻ mặt hòa ái dễ gần với hắn?

An Nguyên Văn kéo An Nguyên Tín sang một bên, đứng giữa hai người, tách cặp huynh đệ động mồm động miệng với nhau xong chưa biết chừng còn động cả tay cả chân với nhau này.

An Nguyên Chí nhìn An Nguyên Văn bước mấy bước này, bước tới khập khà khập khiễng, bèn hỏi: “Chân của đại thiếu gia bị thương?”

“Ngươi biết rõ còn cố ý hỏi!”  Cách một An Nguyên Văn ở giữa, An Nguyên Tín vẫn còn gào lên với An Nguyên Chí.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” An Nguyên Chí nghiêng đầu hỏi phụ thân của mình: “Ta mới đi quán rượu một lát, trong phủ đã có thêm chuyện gì nữa?”

“Thánh thượng muốn gặp ngươi,” An thái sư nói với An Nguyên Chí: “Ngày mai ngươi cùng ta vào cung gặp hoàng thượng.”

“Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ?”

“Không nghe nhầm,” An thái sư nói: “Ngày mai thánh thượng muốn gặp ngươi ở ngự thư phòng, đó là cơ hội của ngươi. Cho dù thánh thượng hỏi ngươi điều gì thì đều phải trả lời cho tốt.”

“Ta còn cho rằng phụ thân gấp gáp muốn gặp ta là muốn nói chuyện đuổi ta ra khỏi tộc.” An Nguyên Chí nói: “Không ngờ lại là thánh thượng muốn gặp ta. Phụ thân, đuổi ta ra khỏi tộc cũng cần  thánh thượng ra mặt sao?”

“Chớ có nói bừa!” An thái sư trầm mặt: “Cớ gì mà vi phụ lại muốn đuổi ngươi khỏi gia tộc? Nếu như trước mặt thánh thượng mà ngươi vẫn còn ăn nói xằng xiên như vậy, vi phụ thật sự sẽ đuổi ngươi ra khỏi An tộc, để ngươi tự sinh tự diệt bên ngoài.”

An Nguyên Chí lầm bầm: “Không phải thì không phải, sao phải nổi sùng lên thế?”

“Ngươi muốn nói gì thì nói cho rõ ràng!” An thái sư lại nổi giận với An Nguyên Chí: “Ngày mai gặp thánh thượng, ngươi cũng đáp lời thế đó hả?”

An Nguyên Chí nói: “Sao thánh thượng muốn gặp ta được? Người sao lại biết ta?”

“Đứa nhỏ này,” Thánh thượng muốn gặp ai còn cần lý do sao? Ngươi diện kiến thánh thượng cho cẩn thận, hăng hái một chút, tranh thủ chút tiền đồ cho chính mình, đừng uổng công di nương sinh ra ngươi, An phủ ta nuôi ngươi lớn!”

“Nguyên Chí biết rồi,” Đối với lão thái quân, An Nguyên Chí đáp lại rất quy củ.

“Ngươi là người duy nhất trong An phủ ta náo loạn muốn đi tòng quân,” An thái sư nói với An Nguyên Chí: “Thánh thượng biết ngươi cũng không có gì kỳ lạ. Trước kia thánh thượng cũng là một hoàng tử xuất thân trong quân ngũ, tự nhiên sẽ có lòng yêu thích ngươi làm vậy.”

Bề ngoài An Nguyên Chí làm ra vẻ được thụ giáo, trong bụng lại thấy buồn cười. Hóa ra nói lời gian dối, tìm một lý do là một chuyện đơn giản như vầy.

Lão thái quân cũng nói: “Nguyên Chí, chuyện ngươi và đám đại ca bọn họ ầm ĩ một trận ngoài hành lang tổ mẫu đã biết rồi.”

An Nguyên Văn vội vã nhận sai: “Thái quân, là con làm đại ca không tốt.”

“Ngươi đúng là có lỗi,” lão thái quân nói: “Nếu không sao hôm nay  thánh thượng lại phạt ngươi quỳ trước điện Kim Loan tới ba canh giờ, còn lệnh cho ngươi đóng cửa suy nghĩ.”

An Nguyên Văn nói: “Tôn nhi đã biết sai.”

An Nguyên Chí lại nhìn hai chân của An Nguyên Văn nói: “Còn có chuyện này nữa sao?”

“Hai chân của đại ca đến bây giờ vẫn còn sưng,” Lần này An Nguyên Văn đáp lời An Nguyên Chí, vô cùng khách khí, hoàn toàn không có cái tâm thái cao cao tại thượng như thường ngày: “Nếu như Nguyên Chí không tin thì nhìn chút xem?”

“Đại ca!” An Nguyên Tín kéo An Nguyên Văn ra sau hắn, nói: “Huynh không cần phải cầu hắn.”

An Nguyên Chí nói: “Cầu ta? Cầu ta cái gì?”

“Tam ca của ngươi bị thánh thượng đuổi khỏi Thái Học Viện” Lão thái quân nói: “Chính là vì một trận cãi vã của các ngươi tối qua. Nguyên Chí, ngươi muốn nhìn thấy tam ca của ngươi từ nay vĩnh biệt với sỹ đồ sao?”

An Nguyên Chí nhìn về phía An Nguyên Tín.

“Thái quân!” An Nguyên Tín oán giận nói lớn: “Để con đi Hoài Châu là được rồi!”

Lão thái quân không để ý đến An Nguyên Tín, chỉ nhìn chằm chằm An Nguyên Chí nói: “Ta muốn an táng nương của ngươi trong mộ sơn An thị. Nương của ngươi tuy là tự tận, nhưng cũng chỉ vì chuyện của nhi nữ mà chịu kích thích, tấm lòng từ mẫu, ta có thể lượng thứ cho nàng. Nguyên Chí, ngươi cảm thấy tổ mẫu an bài hậu sự của nương ngươi như vậy, có hài lòng không?”

An Nguyên Chí muốn nói hắn không quan tâm đến chuyện của An gia, nhưng trong lòng nhớ đến lời của An Cẩm Tú, cuối cùng cũng nói với lão thái quân: “Nếu như có thể, Nguyên Chí sẽ giúp tam ca cầu tình trước mặt thánh thượng, nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin thánh thượng tha lỗi cho tam ca một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.