Độc Quyền Của Ác Ma: Nha Đầu, Ngươi Rất Ngọt

Chương 7: Nữ nhân tội gì làm khó dễ nữ nhân



Mộ Tiểu Tiểu liếc nhìn Doãn Thiếu Kiệt một chút, giọng điệu còn có chút bất mãn nói: "Chính ngươi nhìn lấy rồi xử lý đi!"

Nàng bị người ta khi dễ, nếu như một chút việc hắn đều không làm, vậy thì hắn được lắm.

Coi như nàng không nói, Doãn Thiếu Kiệt cũng sẽ không cứ như vậy để nàng bị khi dễ, đã thế còn là ở trên địa bàn của hắn.

Doãn Thiếu Kiệt mắt lạnh nhìn Hàn Vận Nhi, nói: "Hàn Vận Nhi, ngươi nói một chút, ta nên xử lí ngươi thế nào đây?"

Hàn Vận Nhi bị ánh mắt của hắn làm cho lưng phát lạnh, sốt ruột nghĩ nghĩ, sau đó quyết định, hít một hơi thở sâu, giơ tay lên, liền tự mình tát mình một cái.

"Thật xin lỗi! Là lỗi của ta! Ta không nên không hỏi rõ ràng đã động thủ!" Nàng chảy nước mắt, một bên khóc, một bên đánh mình hai cái bạt tai, từ bên trên nhìn khuôn mặt, xin lỗi đến cũng rất thành khẩn.

Mộ Tiểu Tiểu nghe ba ba hai tiếng, còn có dáng vẻ nàng khóc như mưa, suy nghĩ một chút lại coi như tạm ổn, nói: "Được rồi, không cần đánh."

Nếu vẫn còn đánh xuống, liền khiến cho bản thân giống như ỷ thế hiếp người.

Nữ nhân tội gì làm khó dễ nữ nhân đâu.

Nếu như không phải là cần thiết, nàng cũng không muốn cùng người khác cãi lộn, thậm chí động thủ.

"Đi thôi, cùng ta trở về!" Mộ Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn Doãn Thiếu Kiệt nói.

Doãn Thiếu Kiệt nhìn người trong phòng nói: "Các ngươi muốn chơi liền tiếp tục chơi, không muốn chơi liền tự mình giải tán, ta đi trước, đúng rồi, điện thoại di động của ta đâu?"

Bọn đàn em tranh vội vàng hai tay dâng điện thoại lên: "Thiếu Kiệt, điện thoại di động của ngươi ở chỗ này đây."

Mộ Tiểu Tiểu nhìn thấy điện thoại, trước đó uất ức vì gọi điện cho hắn không được, nhất thời sự ức chế dâng lên.

Nàng trừng hắn một cái, nói: "Doãn Thiếu Kiệt, ta trước đó gọi điện thoại cho ngươi, ngươi thế mà không nhận ra giọng nói của ta, còn có, ta ngồi xe tới không có tiền trả cho người ta, muốn gọi điện thoại cho ngươi nhờ giúp đỡ, ngươi cũng không nhận điện thoại của ta, điện thoại di động của ngươi không cần nói đến nữa, liền cho ta được rồi!"

Thế là, nàng liền đưa tay tới muốn đoạt.

Nhưng Doãn Thiếu Kiệt so với nàng tay dài hơn, lên phía trước giơ lên, nàng liền với không tới.

Cánh tay dài của hắn khẽ cong, đưa di động bỏ vào trong túi sách của mình, khoác vai nàng đi ra ngoài.

"Ai nha, trong phòng ồn ào như vậy, nghe không ra giọng nói của ngươi cũng rất bình thường a, ngươi đến đây vì đã xảy ra chuyện gì a? Đột nhiên liền về nước, đã trễ thế như vậy tìm ta, có chuyện rất quan trọng sao?"

Doãn Thiếu Kiệt đầu đầy nghi vấn, coi như sau Tết Mộ Tiểu Tiểu về nước, cũng sẽ không nhiệt tình như vậy mà tới tìm hắn.

Hắn lập tức cười đến có chút mập mờ nói: "Tiểu Tiểu, ngươi sẽ không phải là... Đột nhiên phát hiện ngươi thích ta chứ? Lo lắng như vậy tới tìm ta, còn cùng bạn gái trước của ta cãi nhau, ngươi nói, ngươi có phải hay không muốn tỏ tình ta a?"

Mộ Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười, sau đó trên chân giẫm một cái, hung hăng đạp hắn một cước.

Doãn Thiếu Kiệt bị đau, nhe răng xuống, liếc nhìn nàng nói: "Cái xú nha đầu nhà ngươi! Chỉ đùa một chút cũng không được sao? Ngươi đi nước Mỹ mấy năm, cảm giác hài hước cũng đã bị mất?"

Mộ Tiểu Tiểu hừ một tiếng nói|: "Đêm nay tâm tình ta không tốt!"

Lúc này tâm tình nàng không tốt, vậy mà còn nói đùa nàng, hắn đây là tự kiếm chuyện!

Doãn Thiếu Kiệt đưa nàng đi ra khỏi quán bar, sắc mặt kiêu ngạo khôi phục, dáng vẻ không khống chế được, cánh tay dài tùy ý khoác vai của nàng, hỏi: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Tìm ngươi để mở cửa a, ta không có chìa khoá nhà ngươi." Nàng nói, điều quan trọng nhất chính là, nhà hắn vẫn là không cần chìa khoá để mở cửa, chỉ có thể tìm bản nhân hắn.

Doãn Thiếu Kiệt bày ra bộ mặt không hiểu: "Nhà ta? Nhà ta hiện đang ở đấy a, ngươi gọi điện thoại, liền có người mở cửa cho ngươi, sẽ còn xếp hàng nghênh đón ngươi."

** **

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.