Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 2



Chạy ra thật xa, Hòa Sinh mới yên tâm, giải thích với Thúy Ngọc: “Sau này đụng phải loại nam tử xa lạ này, không cần phải để ý tới. Chuyện ngày hôm nay tuy không có phát sinh chuyện gì nhưng cũng nên tránh cho người bên ngoài biết được, cũng giảm được không ít một phiền toái.”

May mắn là đứng ở bên ngoài, không ai nhận ra nàng, bằng không bị một nam tử xa lạ đụng trúng người, chỉ sợ nước bọt của lời đồn đãi vô căn cứ thôi cũng có thể dìm chết nàng. Nàng là quả phụ, bảo vệ tốt bổn phận mới là nghĩa vụ của nàng.

Thúy Ngọc gật đầu, Hòa Sinh trên danh nghĩa là biểu cô nương Vệ gia, nhưng thực tế là Nhị nãi nãi của Vệ gia. Người khác mặc dù không biết, nhưng nàng là nha hoàn, phải luôn ghi nhớ, ít gây phiền toái cho Nhị Nương Tử.

Hòa Sinh chạy trốn nên có hơi mệt, quay đầu lại nhìn Thúy Ngọc miệng lớn thở phì phò, thoạt nhìn so với nàng còn mệt hơn. Thả chậm bước chân, vươn tay ra nói là đỡ Thúy Ngọc, nhưng thực tế là dìu Thúy Ngọc.

Chờ đến bến tàu, hai gã sai vặt đã sớm đứng chờ, lo nghĩ bất an, vừa thấy thân ảnh Hòa Sinh, lập tức chạy tới.

Nhị Nương Tử, Lưu Bá đã xảy ra chuyện!”

Hòa Sinh nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Hai người đem chân tướng kể hết ra, vừa rồi ba người bọn họ đi uống rượu, bên cạnh chợ đêm có bày quầy bán hàng đánh bạc, đúng ngay khẩu vị của Lưu Bá, nhưng trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, liền thua hết sạch. Lưu Bá đổ thừa không chịu nghỉ, cùng người ta đánh nhau một trận, vừa lúc bị bộ khoái tuần tra nhìn thấy, đem người bắt vào trong lao rồi.

”Vậy phải làm sao bây giờ, lộ trình đường đi không thể chậm trễ, nếu để Vệ phu nhân biết, tất cả chúng ta đều không xong đâu! Hai tên tiểu tử các ngươi cũng không chịu nhìn một chút, hiện tại thì hay rồi, ở đây lạ nước lạ cái còn đang là đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đi đâu tìm người chèo thuyền bây giờ!”

Thúy Ngọc gấp đến độ dậm chân, hai gã sai vặt bị nàng răn dạy, trong lòng vừa giận vừa vội, trong miệng nói thầm vài câu, nghĩ không ra biện pháp, đành phải nhìn Hòa Sinh.

Hòa Sinh suy nghĩ một chút, thử nhớ lại trước kia Diêu cha ra ngoài buôn bán, gặp phải loại tình huống này. Suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu ta không kiên trì cập bờ rời thuyền, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này. Lưu Bá bên kia, hắn phạm tội không lớn, quan sai sẽ không quá mức làm khó. Lưu người lại, cầm hai lượng bạc khơi thông quan hệ, ước chừng giam hai ba ngày là có thể thả ra. Lộ trình đi Thịnh Hồ không thể chậm trễ, đêm nay tìm một người chèo thuyền khác.”

Ba người nô bộc cả kinh, không nghĩ tới Nhị Nương Tử xuất thân hàn môn nhìn mềm mại yếu ớt, lại có chủ kiến như thế. Thúy Ngọc phản ứng đầu tiên, từ trong hầu bao móc ra hai lượng bạc vụn, nhét vào tay một gã sai vặt, giao cho hắn giải quyết chuyện này.

Đứng ở bến tàu, trước mặt thổi gió xen lẫn mùi tanh của bùn, Thúy Ngọc sửa lại áo váy cho Hòa Sinh, nhẹ nhàng hỏi: “Nhị Nương Tử, chúng ta đi đâu tìm người chèo thuyền?”

Hòa Sinh lắc đầu, nàng cũng không biết nha. Vừa rồi nói như vậy, chỉ là vì trấn an tâm tình của mọi người, không đến mức rối loạn trận tuyến. Muốn tìm người chèo thuyền, nàng quả thực không có cách.

Mơ hồ nhìn thấy phía trước có bóng thuyền bắt đầu khởi động, Hòa Sinh đi tới phía trước dò xét, trong lòng cầu nguyện tốt nhất trong thuyền có dư một người chèo thuyền, vấn đề của các nàng cũng liền giải quyết xong.

Còn chưa đi đến bên cạnh nhìn kỹ, lối rẽ bên kia của bến tàu lộc cộc vang lên tiếng vó ngựa, trong đêm tối, có người đạp ngựa chạy đến.

Bùi Lương sớm đã chờ ở bên cạnh bờ, vừa quay đầu liền thấy thân ảnh Thẩm Hạo, liền vội vàng tiến lên hầu hạ. Vương gia nhà bọn họ không thích ngồi thuyền, bệnh say tàu và tâm bệnh “choáng váng nữ nhân” của hắn đồng dạng là bệnh nan y không có khả năng cứu chữa. Lần này vội vàng đi Thịnh Hồ làm việc, không thể không đi đường thủy.

Lần này cải trang xuất hành, không thích hợp phô trương, Bùi Lương chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ bình thường, trong thuyền một lần nữa được tỉ mỉ sửa sang, kích thước mặc dù không thể so sánh với quý tộc khi đi du ngoạn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, coi như nhìn cũng được.

Bùi Lương đi theo phía sau Thẩm Hạo, hỏi chỉ mang tính chất tượng trưng: “Thiếu gia, đợi đến lúc qua phía bên kia Thịnh Hồ, cưỡi ngựa bất quá trì hoãn ba bốn ngày, chỉ kéo dài một hai ngày.” Không cần phải ngồi trên thuyền.

Ý tứ quá rõ ràng, Bùi Lương vốn là có ý tốt suy nghĩ cho hắn, vừa mới dứt lời, hai tay người phía trước khoác khoác, thanh âm lạnh như băng ,“ Đã cùng người ước hẹn, tất nhiên phải đến đúng giờ. Ngồi thuyền mà thôi, không chết được.

Bùi Lương ngậm miệng không khuyên nữa.

Đoàn người đi tới cạnh bờ, Thẩm Hạo bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt kịp thời dò xét bóng trắng mảnh mai đứng đằng trước, ngón tay vuốt nhẹ, như là đang suy nghĩ cái gì.

Bùi Lương tiến lên: “Ba người mới vừa đứng đó, dường như người chèo thuyền của bọn họ xảy ra chuyện, đang gấp rút mướn người chèo thuyền.”

Thân ảnh kia nhìn nhìn rất quen mắt, giống như là cô nương mới vừa rồi gặp trên đường. Thẩm Hạo không quá chắc chắn, tiếp tục đi lên phía trước, cũng không tránh đi

Bùi Lương nghĩ nên nhắc nhở, thường ngàyvương gia thấy nữ nhân, đều là đi đường vòng, hôm nay sao lại khác thường như thế, ngược lại đi tới bên cạnh.

Đợi cách rất gần, Thẩm Hạo vô thức quay đầu nhìn, dưới khăn che mặt là nữ nhân cúi thấp đầu, con sông phía sau nàng gợn lăn tăn, ánh trăng mông lung như ngọc vỡ, chiếu vào thủy thảo* sâu thẳm xanh biếc.

Là nàng.

Thẩm Hạo thu hồi tầm mắt, nhìn không chớp mắt tiếp tục đi về phía trước.

Hòa Sinh cảm giác có người đang nhìn nàng, lúc ngẩng đầu lên, người đã đi xa. Trong bụng nói thầm, vừa rồi người nọ thật là kỳ quái, lúc nãy đã nói rõ ràng là không nên đi đường hẹp, thế nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác lại đi vào lối đi nhỏ.

Nàng không nhớ ra được dung mạo người, chỉ có thể nhận ra người quen. Vừa rồi ở trên đường, nàng vẫn chưa nhìn khuôn mặt Thẩm Hạo, nên căn bản nhận không ra hắn.

Hòa Sinh nhận không ra nhưng Thúy Ngọc lại nhận được. Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nhị nương tử, nam nhân kia chính là người cưỡi ngựa trên đường.”

Hòa Sinh có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn.

Xem ra chiếc thuyền đỗ bên cạnh là của hắn, như thế rất tốt, vốn còn muốn đi qua hỏi một chút có dư người chèo thuyền nào không, hiện tại ngay cả hỏi cũng không cần hỏi

Trong thuyền có người đi lên lại đi xuống, Thuý Ngọc đứng bên cạnh Hòa Sinh, cảnh giác chỉ vào người xông tới trước mặt, nói: “Nhị nương tử, bọn họ tại sao lại trở lại?”

Cách vài bước chân, Bùi Lương chắp tay hành lễ, “Mạo muội quấy rầy, xin hỏi cô nương muốn đi đâu?”

Hòa Sinh há miệng, muốn nói lại thôi. Vạn nhất bọn họ là người xấu thì làm sao bây giờ?

Thuý ngọc cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Lương, nháy mắt gã sai vặt bên cạnh, đề phòng Bùi Lương đến gần.

Bùi Lương lúng túng ho khan, nhiệm vụ vương gia giao cho, nhất định phải hoàn thành chuẩn xác không được có sai lầm nào. “Thiếu gia nhà ta lúc trước đụng phải cô nương, đặc biệt sai ta đến bồi tội. Nếu không chê, chúng ta có thể tiễn cô nương một đoạn đường.”

Hòa Sinh có chút lúng túng.

Các nàng quả thật đang rất vội, hiện tại cần tìm người chèo thuyền, nay có người nguyện ý tiễn các nàng một đoạn đường, tất nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng, nàng không biết người nọ, hơn nữa dáng vẻ hắn phóng ngựa ở trên đường rất hống hách.

Tóm lại, nàng không dám lên thuyền của hắn.

Bùi Lương thấy nàng chậm chạp không trả lời, không giằng co nữa, trở lại bẩm báo Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo ngồi trên giường êm, nghe hắn nói tình huống, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt hơi không vui.

“Vậy thì thôi đi.”

Hắn không chấp nhận được bị người khác từ chối, nếu đối phương không nhận hảo ý của hắn, cũng không cần phải dây dưa.

Bên cạnh bờ gió lớn, đêm nay lại là tết hoa đăng, người chèo thuyền trấn trên không nguyện ý ra khơi. Thẩm Hạo buông rèm xuống, nghiêng người dựa vào cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy bóng đêm đen kịt, bóng dáng nho nhỏ kia đứng thẳng ở bên bờ.

Trong mũi hừ nhẹ một tiếng, Thẩm Hạo dời tầm mắt. Dù sao chỉ là nữ nhân vừa mới gặp mặt, nàng nguyện ý ở trong gió lạnh thì tuỳ nàng đi.

Mắt thấy thuyền sẽ lên đường, Thuý Ngọc bắt đầu sốt ruột. Mới vừa rồi còn mạnh miệng, do khó chịu vì thiếu chút nữa bị đụng trúng ở trên đường. Hiện tại người ta muốn rời đi, lúc này mới ý thức được đối phương là “cọng cỏ cứu mạng” duy nhất.

Hòa Sinh cũng có chút sốt ruột, nếu không tới Thịnh Hồ đúng hạn, cũng không biết Vệ gia bên kia sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi vừa vào cửa nàng liền biết được, cho dù chỉ là công cụ xung hỉ, nhưng trưởng bối Vệ gia đa phần không vừa mắt nàng, nếu không phải Vệ nhị gia kiên trì muốn cưới, ngay cả cửa lớn Vệ gia nàng cũng vào không được, đừng nói gì đến chuyện chiếm một chỗ nho nhỏ trên gia phả của bọn họ.

Hiện tại Vệ nhị gia không còn, bọn họ muốn xử lý nàng quả thực dễ như trở bàn tay. Sợ chính là, bọn họ có thể gây khó dễ cho người nhà nàng.

Cho nên, vô luận như thế nào cũng không thể ở gây chuyện ở Vệ gia.

Nàng phải đến Thịnh Hồ đúng hạn.

Bùi Lương bước vào khoang thuyền, “Thiếu gia, các nàng đồng ý rồi.”

Chiếc thuyền này bên trong rất rộng, so với thuyền của Hòa Sinh thì lớn hơn rất nhiều, đủ chứa cả mười mấy người. Mạn thuyền có riêng một cái giường êm, chính giữa treo rèm tơ tằm, mép rèm còn có nếp gấp uốn lượn, nhìn ra được là chuẩn bị tạm thời.

Một tấm rèm mềm mại, chia khoang thuyền thành hai nửa, nô bộc hai nhà chia ra hầu hạ ở mũi thuyền và mạn thuyền.

Bùi Lương cảm thấy rất kỳ lạ, Vương gia cùng nữ nhân chung sống trên cùng một thuyền, thật sự là chuyện hi hữu, tính cả chuyện hi hữu lần này, hắn đã đoán được đợi một lát nữa bộ dạng của Vương gia nhất định sẽ điên cuồng nôn mữa choáng váng mặt mày chết đi sống lại.

Trên thuyền rất yên tĩnh, Thẩm Hạo ngồi rất đoan chính, hai tay đặt trên đùi, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Hòa Sinh vừa mới lên thuyền, hướng liếc Thẩm Hạo một cái.

Tướng mạo của hắn cực kì anh tuấn, so với tất cả nam nhân nàng đã từng gặp qua thì dễ nhìn hơn rất nhiều. Tuy rằng, ngoại trừ cha và đệ đệ, đời này nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào khác.

Trong khoảnh khắc như vậy, nàng nhớ đến Vệ nhị gia, mặt của hắn nàng cũng chưa nhìn thấy, nhưng mọi người đều nói Vệ nhị gia lớn lên rất xinh đẹp, không biết có đẹp bằng vị trước mắt này hay không.

Đi ngang qua người hắn, Thẩm Hạo mở to mắt, nhưng hắn nhìn nàng, theo lễ phép gật đầu một cái, nét mặt lạnh nhạt, vẻ mặt kiêu căng.

Hòa Sinh khom người, tỏ vẻ biết ơn.“Đa tạ công tử đã ra tay tương trợ.”

Lời nói thoả đáng, ngữ khí xa lạ, rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng qua miệng nàng lại ngọt ngào êm ái, nghe vào tai tê tê dại dại. Thẩm Hạo khoát tay, động tác tao nhã, “nên như thế.”

Không có gì ngoài hai câu nói vừa đến vừa đi này, vài canh giờ sau đó, trên thuyền cũng không động tĩnh gì khác, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng mái chèo khua nước.

Bùi Lương trước đã hỏi qua mục đích của các nàng, không ngờđến là cùng đến Thịnh Hồ. Tâm tư Thẩm Hạo kín đáo, trên mặt không có nửa điểm kinh ngạc, mắt chỉ nhìn tấm rèm bên kia, không nói gì.

Đến nửa đêm, bảy tám tiếng bước chân vang lên, mũi thuyền xôn xao một trận, Hòa Sinh nửa mơ nửa tỉnh đánh thức Thuý Ngọc.

“Ngươi đi tới bức mành đằng kia, nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”

Thuý Ngọc còn đang mê ngủ, đứng dậy đi ra ngoài mà mắt vẫn còn nhắm. Chờ nàng quay trở lại, trên mặt nửa điểm buồn ngủ cũng không có, kể lại tin tức nghe được cho Hòa Sinh: “thân thể vị thiếu gia kia không được khoẻ, nôn đến mật xanh rồi, người nhà bọn họ gấp đến độ xoay vòng vòng luôn.”

Vừa dứt lời, tiếng nôn mửa của nam nhân truyền đến, một tiếng áp đảo một tiếng. Hòa Sinh cùng Thuý Ngọc hai mắt nhìn nhau, Đại lão gia cũng say tàu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.