Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 23



Trong phòng buồn bực vài ngày, Hòa Sinh rốt cuộc vẫn giữ vững tinh thần, chuẩn bị đi ra ngoài mua thọ lễ cho Vệ lão thái. Thúy Ngọc cũng đi theo ra ngoài, hai chủ tớ đi dạo long vòng trên đường.

Chuyện của Tống Vũ Chi xem như là một phân đoạn, Thẩm Hạo coi như có lương tâm, phái người khiêng Tống Vũ Chi trở về. Không có người khác quấy nhiễu, đi trên đường, tâm tình rất tốt.

Hòa Sinh lấy bạc vụn cho Thúy Ngọc, bảo nàng chọn mua chút quà vặt ngon, “Ta ở nơi này chờ ngươi, hôm nay mặc đồ đỏ tươi, liếc mắt là có nhìn thấy, ngươi mua xong rồi thì tìm ta.”

”Vâng.” Thúy Ngọc đáp ứng, đi tới phía trước.

Hôm nay khí trời tốt, không phải phơi nắng, thỉnh thoảng còn có từng làn gió mát lạnh lướt qua cổ. Hòa Sinh ngâm nga tiểu khúc, phối hợp đi dạo, chợt thấy trước mặt một đoàn âm ảnh, vừa ngẩng đầu nhìn, là một đại hán thô ráp.

”Tiểu cô nương, mua cái gì không? Ta đây có thứ tốt, có muốn đi xem với ca ca hay không?”

Người trước mặt, Hòa Sinh không biết hắn, chỉ cho là tên đầu trộm đuôi cướp trên đường, nhíu lông mày, giả bộ như không nghe thấy, chuẩn bị đi vòng qua, hướng tới cửa hang có khá nhiều người ở phía đối diện. Đại hán thô ráp chạy theo, vẻ mặt dữ tợn cười đến run lên, “Tiểu cô nương, chớ đi nha, đi với ca ca đi.”

Bước chân dưới chân Hòa Sinh càng thêm khẩn trương, đối với người bỗng nhiên xuất hiện này, trong lòng càng lo sợ bất an, chỉ vì ỷ lại đang ở trên đường cái, ban ngày ban mặt có lẽ chắc sẽ không dám làm gì, mới không có la lên.

Nào biết người phía sau giống như có ý muốn đuổi theo nàng sang phía đám người bên kia đường, Hòa Sinh bỗng dưng dừng lại, ý thức được chuyện không đúng, mặc kệ hết mọi thứ, há mồm muốn gọi người.

Chữ “Thúy --” mới ra khỏi miệng, đại hán thô ráp đã tới gần, bên cạnh là cỗ xe ngựa, Hòa Sinh quýnh lên, chạy về phía xe ngựa bên cạnh. Vừa tới trước mặt, người trong xe ngựa giống như là tính toán giống nhau, người nhảy xuống che miệng của nàng, kéo cánh tay nàng trực tiếp nhét vào trong xe.

Khăn tay dính thuốc mê, Hòa Sinh còn chưa hoàn hồn, hai mắt đã khép lại, hôn mê bất tỉnh.

Đại hán thô ráp ban nãy cũng lên xe, xoa tay, vỗ tay với đồng bọn trong xe, “Hắc, chuyến này có thể đã làm lớn rồi đó.”

Thúy Ngọc tay trái cầm bánh dày bánh đậu, tay phải ôm một hộp bánh bột củ ấu, vui rạo rực trở lại tìm Hòa Sinh. Nhị cô nương dùng bữa thích cay, ăn vặt thích ngọt, hôm nay mua những thứ này, đoán chừng đủ cho nàng đỡ thèm ba bốn ngày.

Nhìn trái nhìn phải, cơ hồ lật đám người ra mấy lần, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Hòa Sinh. Thật vất vả nhìn thấy một người mặc quần áo màu đỏ tươi, vịn vai quay lại, cũng không phải cô nương nhà mình.

Thúy Ngọc nóng nảy, lần lượt tìm người hỏi, nửa điểm tin tức cũng không có. Một đường chạy như bay về phủ, đẩy viện cửa ra, bên trong một người cũng không có.

Thúy Ngọc gọi to khắp viện, đặt mông ngồi xuống, nước mắt ào ào liền chảy ra. Đã vậy hôm nay trưởng bối trong nhà đều không ở trong phủ, nàng muốn tìm người đi tìm Hòa Sinh, nhất thời nửa khắc cũng không tìm được.

Ở đâu còn đợi được, Thúy Ngọc dưới tình thế cấp bách, cắn răng nhìn nhìn Thẩm phủ ngăn cách một bờ tường bên cạnh, lòng bàn chân giống như lau dầu xông vào Thẩm phủ.

Thẩm Hạo ngồi ở dưới đình đá, xung quanh chất đầy băng, Bùi Lương đong đưa cây quạt giải nóng cho hắn.

Chính giữa bàn đá bày quân cờ trận, là “>”kỳ công “ một thế cờ vô cùng kì quặc, Thẩm Hạo khó hiểu nhiều ngày, mắt thấy sẽ phá được trở ngại cuối cùng.

”>

”> Gã sai vặt trước phủ báo lại, Bùi Lương vẫy tay, gã sai vặt tiến đến bên tai Bùi Lương nói nhỏ: “Bùi quản gia, cửa ra vào có một người gọi là Thúy Ngọc đòi gặp công tử.”

”>

”> Thúy Ngọc, không phải là tiểu nha hoàn bên cạnh Vệ cô nương sao, nàng đến làm chi? Bùi Lương vung lên, đuổi hắn xuống dưới, “cho nàng trước hết chờ một chút.”

”>

”> Mấy ngày nay Vương Gia đang nổi nóng, đoán chừng có gọi người đi vào, Vương Gia cũng không muốn gặp. Trong lòng Bùi Lương thầm thì, thì Thẩm Hạo quay đầu, “Chuyện gì?”

”>

”> Bùi Lương thuật lại lời của gã sai vặt một lần. Tay Thẩm Hạo cầm cờ đen, ánh mắt lại du đãng ở ô vuông đỏ bên cạnh, không có đường nào để đi hết. “Đuổi trở về.””>

Bùi Lương đáp ứng, buông quạt tự mình đi ra cửa.

Không có người quạt gió, khô nóng dường như lại sinh ra trong không khí, từng đợt khí nóng chui vào trong cổ áo. Thẩm Hạo nhìn quân cờ đến mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại nhưng liền nghĩ tới Hòa Sinh.

Nàng có thể có chuyện gì tìm hắn? Đập trúng đầu rồi hả, dù sao cũng là nàng nhẫn tâm. Nàng ở trước mặt hắn thanh cao kiềm chế, hắn cũng lười đi đoán, cũng muốn xem nàng ngạo tới khi nào.

Bùi Lương đến bẩm báo, “Người không chịu đi, nói là Vệ cô nương đi đâu mất, đám đại gia nãi nãi trong phủ đếu đã đi thắp hương cầu phúc, không ai quản.”

Thẩm Hạo trừng mắt, “Đi đâu?”

Bùi Lương lắc đầu, “Trên đường đi dạo, xoay người lại đã không thấy tăm hơi.”

Thẩm Hạo “A” một tiếng, trong lòng phảng phất có con kiến cào, nhưng trên mặt không cho là đúng: “Lại không phải là tiểu hài tử, làm sao đi lạc được? Nói không chừng giờ này khắc này đang gặp gỡ tình lang, trốn nha hoàn, ầm ĩ vui đùa.”

Quân cờ rơi xuống đất, ngón tay cũng bóp đau đớn, ván cờ bị hủy. Thẩm Hạo ném sách, quân cờ trên bàn rơi lả tả trên đất, Bùi Lương xoay người lại nhặt.

Một lần nữa dọn xong bàn cờ, Thẩm Hạo ngồi nghiêm chỉnh, híp mắt, tiếp tục nghiên cứu, nhưng trong lòng lại loạn như dây thừng.

Đến hoàng hôn, lờ mờ nghe thấy có người kêu to, Thẩm Hạo vô tâm lại phân giải quân cờ, “Bên ngoài quá ồn, ngươi đi xem.”

Bùi Lương khoanh tay, cũng không chuyển thân, hiển nhiên là sớm đã biết nguyên do. Ngẩng đầu bẩm báo, giọng nói có chút phát run.

”Gia, Vệ cô nương thực đi lạc.”



Thời điểm này trước kia, trên đường bóng người thưa thớt, nhưng hôm nay đầy người chạy tới chạy lui. Người Vệ phủ phát động toàn bộ quý phủ trên dưới, một người giơ một bó đuốc đi ra ngoài tìm người. Một tiếng lại gọi một tiếng “Đường cô nương”, gọi đến lòng người bàng hoàng.

Tống Dao và Tống Vũ Chi dẫn theo gia đinh gia nhập đội ngũ tìm người, Vệ Lâm lòng nóng như lửa đốt kể lại sự tình với Tống Dao, bên cạnh Thúy Ngọc đã khóc đến không ra hình người. Vệ Lâm và Tống Dao xoay đầu lại an ủi Thúy Ngọc, bên cạnh Tống Vũ Chi cũng đang lo lắng bất an, nói muốn đi báo quan.

Vừa mới dứt lời, khóe mắt thoáng nhìn qua bóng người chợt lóe ở Thẩm phủ bên cạnh, tiếng vó ngựa chấn động trời.

Thẩm Hạo giục ngựa lên phía trước, khí thế nghiêm nghị. Gã sai vặt đi theo phía sau, mỗi người đều trang bị xuất trận, cùng lao về một hướng, giống như trận thế tàn sát địch làm thịt kẻ thù.

Tống Vũ Chi nhớ tới chuyện ngày ấy bị đánh bất tỉnh, trong lòng hổ thẹn. Tống Dao sáp đến, “Có thể Thẩm công tử có biện pháp.”

Thúy Ngọc nghe xong, nghiến răng nghiến lợi: “Có biện pháp đã sớm sử dụng, hà tất chờ tới bây giờ.”

Vệ Lâm sốt ruột, vẫy tay hô to: “Các ngươi thất thần làm chi, mau tìm người a!”

Trong đám người ai cũng mang theo vẻ mặt vội vàng, Lý Thanh và Vệ Hỉ trao đổi ánh mắt, che đi vui sướng trong đáy mắt, hô hào tên Hòa Sinh, lần đầu tiên ra sức như vậy.

Sương mù buổi hoàng hôn nặng nề, các nhà các hộ đều đã bay lên khói bếp. Ở nông thôn đường nhỏ gập ghềnh, xe ngựa thoáng lắc lư một cái, mọi người đều mệt rã rời.

Vương mẹ mìn đếm bạc, giao cho tên hán tử thô kệch đánh ngựa: “Đợi đến trong thôn thì ném người đi, lúc đó không còn chuyện của chúng ta nữa. Lần này là hàng thượng phẩm, bề ngoài rất tốt, đổi lại bình thường, ta qua tay bán cũng được mấy trăm bạc, đáng tiếc a, mạo hiểm quá lớn, chỉ có thể bán giá bình thường.”

Hán tử thô kệch ồm ồm thở dốc một hơi: “Vì sao chứ, được vài trăm, không lợi nhuận ngu sao mà không kiếm, kiếm, dù sao cũng phải bán, để cho ta nếm thử một chút đã.”

Vương mẹ mìn tát đầu hắn một cái: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chúng ta chỉ biết cầm bạc làm việc, đem người bán đi, nàng là Vệ gia cô nương, nghe nói còn là Vọng Kinh đấy, vạn nhất điều tra ra, chúng ta lừa gạt nàng, tử tội chạy không khỏi, lại tra nữa, ngươi động trước cô nương, trực tiếp liền ngũ mã phân thây!”

Hán tử thô kệch không cam lòng xem xét bên trong, Vương mẹ mìn vén mành, ngăn cản tầm mắt của hắn, “Đánh xe ngựa của ngươi, bán xong người cũng đừng có quay về Thịnh Hồ, tìm một chỗ khác tránh đầu gió.”

Bọn ta tính toán kỹ càng lắm rồi, đem người bán đến thâm sơn cùng cốc, chỗ đó hán tử thiếu nữ nhân, bán vào đó, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, có người cả thôn chống đỡ, một người con gái yếu ớt tuyệt đối không chạy thoát nổi. Đã cầm tiền làm việc lại có tiền bán người, hai phần bạc trong tay, lần buôn bán này quá có lợi!

Khi Hòa Sinh tỉnh lại, mí mắt trùng xuống, ánh mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy trên đỉnh đầu một vòng trăng vụn, xuyên qua thiếu nóc nhà cũ kỹ thiếu ngói chiếu vào.

Giãy giãy tay, phát hiện mình bị trói cực kỳ chặt chẽ, dưới người là rơm rạ chồng chất, bụi bặm và mạng nhện che kín toàn bộ vách tường.

Ngoài phòng có tiếng người nói chuyện, “Người, ta cũng đã mang đến, vô cùng tốt, rốt cuộc Ngũ Vương bà đại phát thiện tâm, buông tha người yêu kiều như vậy cho các ngươi!”

Tấm cửa ván gỗ két kẹt một tiếng được đẩy ra, Hòa Sinh nhìn người xa lạ đang đi vào, bỗng chốc giật mình một cái, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

”Ơ, tỉnh rồi?” Vương mẹ mìn ngồi xổm người xuống, nắm khuôn mặt Hòa Sinh, hướng ra phía cửa khoe khoang với mấy nông phu đang đứng: “Thế nào, không có lừa các ngươi a?”

Hòa Sinh né tránh tay của bà ta, hoảng sợ bối rối, trong đầu vàng lên một hồi thanh âm: nàng bị lừa bán rồi!

Trước kia nghe nói qua chuyện như vậy, nhưng chính thức phát sinh ở trên người mình, vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nàng làm sao lại bị lừa bán! Nhìn thấy các nam nhân ở cửa ra vào nhìn mình với khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi, thấy bọn họ đi tới đây, Hòa Sinh ngăn không được mà phát run.

Vương mẹ mìn ngăn cản bước chân tiến lên của các nam nhân, cười hắc hắc: “Trước giao bạc đã.”

Nam nhân tuổi lớn hơn với thân hình còng xuống kéo nàng qua một bên, thương lượng giá cả. Hai người khác trẻ tuổi hơn một chút, đứng ở một bên say mê quan sát Hòa Sinh.

Hòa Sinh hô cứu mạng, dùng hết sức bình sinh kêu lên, rõ rang trong thôn đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có người nào đi ra hỏi thăm.

Vừa khóc vừa hô to, cuống họng khóc đến khàn giọng rồi hô to đến khàn khàn, ngoài phòng nửa điểm động tĩnh cũng không có. Ánh mắt Hòa Sinh buồn bã, nghĩ tới cắn lưỡi tự sát cho rồi.

Sống sót, dù sao cũng không thể để cho người ta chà đạp, chẳng bằng chết thống khoái. Ở cõi đời này 16 năm, rơi vào kết cục này, nàng xuống địa phủ, nhất định phải hảo hảo chất vấn Diêm vương gia, rốt cuộc nàng đã phạm sai lầm gì!

Bàn xong giá cả rồi, Vương bà yên tâm giao người, đang nhấc chân muốn đi ra khỏi phòng, đột nhiên cửa bị người tung một cước đá văng ra, Vương bà còn chưa kịp giương mắt nhìn thì đã bị một cước đá vào lồng ngực, trực tiếp ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Hòa Sinh khóc đến hai mắt mơ hồ, không có khí lực nhìn, đột nhiên bị người ôm vào trong ngực, ngửi thấy được mùi trầm hương quen thuộc. Nâng khuôn mặt lên vừa nhìn, khuôn mặt anh khí của người nọ gần trong gang tấc, giống như là nằm mơ.

Nàng nghe thấy giọng nói của hắn kích động như giành được trân bảo, bàn tay to mân mê ôm nàng vào trong ngực yêu thương: “Hòa Sinh, ta tới rồi, không phải sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.