Độc Sủng Băng Phi

Chương 112: Thân phận



Nguyệt Lệ Các

"Nguyệt nhi, không được rồi, Xuân Mãn Lầu bị quan binh bao vây rồi. Họ nói muốn kiểm tra, làm sao bây giờ?" Lệ nhi vội vã chạy vào.

"Lệ nhi tỷ tỷ, đừng sốt ruột, không biết là vị đại nhân nào đưa binh sĩ đến kiểm tra vậy?" Tôi ngừng lại một chút, hi vọng người đến không phải địch nhân.

......

"Hình như cái gì Ngự sử đại nhân..." Lệ nhi do dự nói

"Có phải tên là Huyền Vũ Sơn?" Ngự sử đại nhân, cơ hồ như người của Hoàng thượng, tôi còn nhớ trước đây đã gặp ông ấy.

"Nguyệt nhi, chính là Huyền Vũ Sơn đại nhân" Cao Vũ không hề nói một lời đột nhiên lên tiếng.

Đúng là ông ấy, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng, may mắn quá, lại còn có thể giúp tôi được một việc lớn.

"Nếu đã như vậy, Lệ nhi tỷ tỷ, phiền tỷ đi mời Huyền Vũ Sơn vào trong" Tôi cười cười.

"Nhưng mà Nguyệt nhi, ông ấy có vào không?" Lệ nhi hoài nghi hỏi.

Gỡ miếng ngọc bội bên người ra, tôi đưa cho Lệ nhi "Lệ nhi tỷ, tỷ đưa cho ông ấy vật này, ông ấy tự nhiên sẽ theo tỷ vào thôi"

Lệ nhi đầy vẻ không tin, nhưng vẫn đón lấy miếng ngọc bội.

Ngọc bội đó là do Hoàng thượng đích thân ban cho, khắc tên của tôi, mọi người trong cung đều biết, đây giống như chứng minh thân phận của tôi vậy. Những vị đại thần, tự nhiên cũng hiểu....

Không lâu sau bèn nhìn thấy Lệ nhi đưa Huyền Vũ Sơn vào.

Xem ra ông ấy cũng nhận ra ngọc bội đó.

Chỉ nhìn thấy ông ấy xem xét xung quanh, rồi nhìn thấy tôi, sững lại mất mấy giây, rồi đột nhiên quỳ xuống.

"Thần Huyền Vũ Sơn bái kiến nương nương"

"Đại nhân mau đứng lên" Tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Lệ nhi, sau đó làm như không có gì, rồi bảo tất cả mọi người lui ra, còn giúp chúng tôi đóng cửa.

"Nương nương, không phải đang ở Lợi Châu? Sao có thể..."

"Đại nhân, xin đừng nói việc này vội, ta chạy cả ngày đêm để về đến đây, không biết hôm nay đại nhân đến Xuân Mãn Lầu có việc gì?" Tôi cười cười.

"Nương nương, thần gần đây điều tra Xuân Mãn Lâu có một chút vấn đề, cho nên Hoàng thượng phái thần..." Hắn ngập ngừng nói.

"Đại nhân, không cần phải đa nghi." Tôi cười "Xuân Mãn Lầu này do ta kinh doanh, đại nhân có lẽ nên tin bản cung chứ!"

"A? Những gì nương nương nói là thật?" Nhìn thấy ông ấy mặt đầy hoài nghi.

"Đại nhân, hà tất phải đa nghi. Nơi này đích thực là do ta làm chủ." Tôi đứng dậy, mặt nghiêm túc "Đại nhân, bản cung còn muốn đại nhân trở về nói với Hoàng thượng một câu, mời Hoàng thượng cưỡi ngựa đến Xuân Mãn Lầu, bản cung có việc muốn nói với Hoàng thượng..."

"Nương nương, vi thần có thể hỏi một câu?"

"Đại nhân xin mời"

"Kinh thành, Kiêu Kỵ Hầu âm thầm vận chuyển tiền tài và binh khí, chính là nương nương phái người hành động, đưa tới phủ Thái Uy ư?"

"Đại nhân, bản cung cũng không giấu gì, chính là bản cung phái người làm việc đó" Tôi nhìn thấy ông ấy còn nghi ngờ, rồi lại ngay lập tức trở về bình tĩnh, hướng về tôi mà thi lễ.

"Vi thần xin cáo từ, lời của nương nương, nhất định sẽ thông báo cho Hoàng thượng!"

Lâu rồi không gặp, cũng không biết Hoàng thượng hiện giờ ra sao, nếu như hắn biết những việc tôi làm trong kinh thành, hắn sẽ nghĩ thế nào. Tôi nhẹ nhàng xoa xoa bụng, nếu như hắn biết trong bụng ta có cốt nhục của hắn, không biết có vui mừng không....

"Nương nương, ngự sử đại nhân đi rồi sao?" Trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, nên không nghe thấy Lệ nhi đẩy cửa vào, những người vào không chỉ có Lệ nhi, còn có cả Cao Vũ và ông ngoại.

Định thần lại, tội vội vã kéo tay Lệ nhi

"Lệ nhi tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, muội không có ý giấu tỷ, chỉ là..." Không chờ tôi nói hết, Lệ nhi đã ngắt

"Muội muội không cần tự trách mình" Lệ nhi cười, "Kỳ thực ta đã sớm biết được thân phận của muội rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.