Độc Sủng Băng Phi

Chương 116: Dương đến thăm



cThuỵ ôm lấy tôi... mệt quá, tôi nằm trong lòng hắn, cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Thật không ngờ, bản thân đã có những kế hoạch dự định từng ngày, rất không thích cách sống hiện nay, thế nhưng, vì hắn, tôi tình nguyện nhận lấy phần tội này. Cuộc bình định này, giang sơn có lẽ vì thế mà ổn định hơn. Thuỵ, ta muốn người quản giang sơn này mà không phải lo âu suy nghĩ, cho nên dù có khổ hơn nữa ta cũng sẽ giúp người.

"Nguyệt nhi, nàng trở về rồi?" Nghe xong cửa phòng liền bật mở, một giọng nói lo lắng truyền đến.

Thuỵ nhìn người trong lòng, nằm đó an lành cơ hồ như không có chút gì ưu tư, liền thở phào. Ngẩng đầu nhìn lên, tuyệt trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, tức giận không nhịn được mà trào dâng.

Kỳ thực, tôi không hề ngủ. Nghe thấy giọng, tôi biết người đó đến rồi. Hơn nữa, sốt ruột như thế này chắc chắn là có chuyện đại sự xảy ra. Từ trong lòng Thuỵ vội vàng ngồi dậy.

Cảm giác được động tác của tôi, Thuỵ đỡ tôi đứng dậy, mặt đầy dịu dàng "Nguyệt nhi, làm ồn tới nàng rồi"

"Không sao" Tôi quay ngừơi, đối diện với Dương đang đứng như trời trồng "Dương, người đến rồi!"

"Thần đệ không biết Hoàng huynh ở đây, đã làm phiền đến Hoàng huynh và tẩu tẩu. Mong Hoàng huynh tha thứ!" Dương đang đứng như trời trồng đã nhìn rõ ngừơi ngồi trong phòng, vội vàng quỳ xuống.

"Được rồi, mau đứng lên đi. Có điều hai chữ Nguyệt nhi không phải là để ngươi gọi". Sắc mặt hắn tối sầm, tôi biết, hắn đã hiểu lầm bèn vội vàng giải thích.

"Thuỵ, là do ta bảo đó. Nơi này là Xuân Mãn Lầu, không có thân phận, tất cả đều xưng hô tên gọi, người cũng đừng trách Dương quá, nếu thực sự muốn trách tội hãy trách ta trước"

"Được rồi, mau đứng lên đi"

"Có điều, Dương, sao ngươi lại đột nhiên đến đây?"

Nét mặt Tuyên Dương lộ ra vẻ không biết phải trả lời thế nào.

"Thuỵ, là do ta bảo Dương đến. Ta trở về, tự nhiên là muốn gặp bọn họ rồi" Tôi cười nói, đi xuống dưới giường, đến bên chiếc bàn, nhân tiện bảo bọn họ ngồi xuống luôn.

"Nguyệt nhi, nàng..." Thuỵ nghi ngờ, cơ hồ như tôi và Dương có bí mật không nói ra.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của Thuỵ, Dương thì gượng gạo. "Được rồi, Thuỵ, Dương, hai người ở đây cũng nên xưng hô huynh đệ đi, tránh việc gặp phải phiền phức" Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, không lộ chút biểu cảm nào.

"Được rồi, nghe Nguyệt nhi đi. Dương, ngươi gọi ta là ca ca là được" Vẫn cứ không vui như cũ. Thời điểm này tuyệt đối không được xảy ra sơ suất nào cả, tôi vội vàng nói.

"Dương, người lần này tìm ta gấp như vậy chắc chắn có việc gì xảy ra rồi? Ca ca người cũng không phải ngừơi ngoài, mau nói ra đi"

"Sao tẩu tẩu biết ta có việc gấp?" Lần này thì đến lượt Dương nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì lần này, ngay cả đến gõ cửa cũng không, chắc chắn là việc rất quan trọng rồi, nếu không người cũng không bao giờ thất lễ như vậy" Nghe được lời giải thích của tôi, không những Dương, mà Thuỵ cũng nhẹ nhàng. Tôi biết, hắn đã hiểu ra rồi.

"Được rồi Dương, mau nói tin tức mới nhất cho chúng ta nghe đi. Chúng ta cũng sẽ có đối phó"

"Tẩu tẩu đoán hoàn toàn không sai, thời gian này, ta phát hiện ra Huyền Cát Huyền Tường bọn họ đi lại rất mật thiết với thừa tứơng, hơn nữa, một phần lớn người của bọn họ trà trộn vào kinh thành rồi, ngay cả Kiêu Kỵ Hầu cũng bắt đầu hành động bí mật đưa quân vào kinh thành"

Dương lo lắng nói. Thế cục hiện nay thực sự không được lạc quan. Tôi nhìn thấy sắc mặt Thuỵ càng lúc càng đen lại.

Nghe xong Dương nói, Thuỵ đã lấy lại bình tĩnh "Dương, ngươi mau đi tìm Huyền đại nhân, còn nữa, thông báo cho Ngự Lâm Quân"

Đây mới chính là chí khí quân vương, kề sát nguy hiểm mà không loạn, mà lại còn có thể thần tốc....

Có điều hiện nay không được làm như thế, nếu không kế sách của tôi sẽ thất bại hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.