Độc Sủng Băng Phi

Chương 117: Nghĩ lo



"Thụy, xin chờ một chút. Ta nói xong rồi người hãy quyết định a"

"Nguyệt nhi, nàng?" Thụy hoài nghi, ngừng lại một lát rồi hỏi tôi rất nghiêm túc "Sao đột nhiên nàng lại muốn quản những việc này, hơn nữa, Dương vì sao lại nói việc này cho nàng nghe....Nàng rốt cuộc...."

"Thụy, người quên là đã đồng ý với ta rồi sao? Người phải tin tưởng ta!" Tôi đáp lại lạnh lùng, một chút tình cảm cũng không có. Tôi biết, hắn là Hoàng thượng, những ưu tư của hắn, những lo nghĩ của hắn là đáng có.Bây giờ tôi không muốn đi giải thích, cũng không còn sức mà giải thích.

"Hoàng huynh, tất cả thứ này đều do tẩu tẩu bảo đệ phái người âm thầm điều tra, Hoàng huynh xin hãy tin tưởng tẩu tẩu"

" Dương, đừng nói nữa" Tôi ngắt lời, bây giờ không phải lúc thảo luận việc này, "Thụy, ta muốn hỏi người một câu hỏi, nếu như trong bách quan có một nửa người của Thừa tướng, hơn nữa Thừa tướng lại muốn mưu phản, một nửa người đó, người có muốn cùng đem ra trị tội không?"

"Nguyệt nhi, nàng nói vậy có ý gì?"

"Ý của ta chính là, người có đồng ý thanh lọc triều đình vốn có không, nhưng nếu như vậy người cũng sẽ phải mất đi một nửa quan văn, quan võ. Hơn nữa, thời gian đó, quyền lực có thể sẽ thuộc về một số ít người những người đó."

Thụy không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Nhất thời cả ba đều im lặng, cứ như thế mà nhìn nhau.

"Nguyệt nhi, nàng định làm thế nào? Đã đâm lao rồi, thì theo lao thôi!" Không biết đã qua bao lâu rồi Thụy mới lên tiếng.

"Ý của ta là thả hổ về rừng, dẫn rắn ra khỏi hang"

"Tẩu tẩu, việc này rốt cuộc là sao?" Dương hiếu kỳ hỏi.

"Dương, lần này phải nhờ người rồi!" Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định, sau đó quay lại Thụy "Thụy, lần này phải nhờ người diễn một vở kịch, một vở kịch mà để cho tất cả bọn họ phải lơ là việc cảnh giác"

"Vậy cần ta phải làm gì?"

"Ta nghĩ vấn đề này không cần phải hỏi ta đi" Tôi cười cười, đơn giản thế, hắn sao còn không rõ chứ, tôi, cho tôi nghỉ ngơi một chút chứ.

"Nàng a!"

"Thụy, người vẫn phải lo phòng bị, phủ Thừa tướng, phủ Tướng quân, e rằng người không cần phải quá lo lắng, hơn nữa cần phải khống chế bản thân, nhưng tuyệt đối không được để bọn họ phát giác ra, ý của ta người đã hiểu rồi chứ?"

"Được, cứ như vậy mà làm đi!" Nhìn Thụy trầm ngâm, tôi biết, hắn đã hiểu rõ tất cả, nhưng, ánh mắt nghi ngờ của hắn cũng làm tôi đau đớn. Tôi, cũng làm cho hắn phải lo lắng giống như thế...

Tuyên Dương đã đi khỏi, Thụy lạnh lùng nhìn tôi.

"Nguyệt nhi, nàng làm ta càng không hiểu nàng rồi, có điều ta hoàn toàn tin tưởng nàng. Nếu như có một ngày ta thật sự..." Tôi vội vàng bịt miệng hắn lại.

"Thụy, tin ta đi, không cần biết phát sinh việc gì, ta sẽ luôn ở bên người, luôn thuộc về người!" Tôi thở dài một tiếng, nhưng nói rất nghiêm túc "Ta biết, người bây giờ rất nghi ngờ ta, nhưng, ta chỉ có thể giấu người, bởi vì chỉ có như vậy thì trong mặt Kiêu Kỵ Hầu mới là thật. Thụy, người nhất định phải tin tưởng ta. Ngay cả khi ta có mất đi tính mạng này, cũng nhất định giúp người giải quyết việc này!"

"Nguyệt nhi?"

"Ta cũng không thích, nhưng, vì người, vì người là Hoàng thượng, ta bắt buộc phải làm chút gì đó cho người. Ta càng vì người mà phải chọn lấy những thứ bản thân không hề thích" Không chờ tôi nói xong, Thụy đã ôm gọn tôi vào lòng "Ta tin nàng, ta tin nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.