[Tác giả] Bạn đọc thân mến, gần đây mạch văn có vẻ hơi loạn. Nguyệt Nguyệt xin được tạ lỗi với bạn đọc. Ở đây chỉ là một cái kết thúc nho nhỏ, sau này, tất cả các vấn đề sẽ dần dần hé ra thôi. Bạn đọc xin hãy tiếp tục cổ vũ cho Nguyệt Nguyệt nhé!
Nguyệt Nguyệt xin nói trước một chút, phía trước Lãnh phi trên đường gặp phải hành thích cho đến chương này đều thuộc về những hồi ức của Lãnh phi.
"Vân Chúc, sao rồi?" Một nam nhân mặc kỳ bào xanh thẫm khoảng bốn, năm mươi tuổi bước vào doanh trại, hướng về người đang ngồi trên chiếc bàn khoanh khoanh vẽ vẽ bản đồ mà cất giọng hỏi.
"Tham kiến Hầu gia!" Người mặc áo bào xanh đó không phải là ai khác chính là Kiêu Kỵ Hầu.
"Miễn lễ!" Kiêu Kỵ Hầu cười, đỡ người đang quỳ dưới đất dậy.
"Vân Chúc, ý ngươi thế nào?"
"Bẩm tướng quân, thuộc hạ cho rằng chúng ta có thể chia làm ba nhánh để vào thành, sau đó tập hợp tại đây, Hầu gia xin nhìn nơi này, không biết...." Người tên là Vân Chúc chỉ trên bản đồ, chỉ chỉ điểm điểm. Kiêu Kỵ Hầu trên mặt càng lộ rõ nét cười.
"Được, được. Cứ theo cách ngươi mà làm. Ngày mai chúng ta sẽ theo hướng Bắc mà xuất quân!" Kiêu Kỵ Hầu gật gật đầu, đột nhiên trịnh trọng giao phó
"Vâng, Hầu gia, các tướng sĩ cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ là không biết đại công tử và nhị công tử nơi đó..." Vân Chúc mặt hưng phấn, tuy rằng lúc đầu không tán đồng, nhưng, tên đã ở trên cung không thể không bắn.
"Yên tâm, bên đó đã có tin tức, chúng ta ở đây có thể hành động được rồi!" Kiêu Kỵ Hầu vỗ vỗ vai Vân Chúc đầy tự tin. Vân Chúc chính là thuộc hạ tốt nhất của bản thân. Có hắn ở cạnh, tin chắc sẽ không có vấn đề gì, không những vì năng lực tác chiến của hắn, mà càng bởi vì hắn hoàn toàn một lòng trung thành.
....
Trời vừa sáng, đại quân đã chuẩn bị xong từ trước, đứng ngay dưới ánh bình minh đầu tiên, hướng về đại đạo phía Bắc mà tiến bước, tuyệt không hay biết rằng, nơi này chính là nơi cuối cùng thuộc về bọn họ.
Trên đường, mặc dù rất yên ắng, tất cả không có lấy một chút trở ngại nào. Hoàng thượng này, thật không hề biết được tin tức gì, xem ra, thừa tướng làm việc cũng không tồi. Hơn nữa, lại nghe nói, Lãnh phi hồi cung, Hoàng thượng ngày ngày túc trực ở đó, ngay cả đến việc lên triều sáng cũng bị muộn, lại càng không hỏi han gì về thế sự. Nhưng sự yên lặng này cơ hồ hơi dị thường, khiến ta cảm thấy có một chút gì đó không thật.
"Hầu gia, con đường này, chúng ta có phải là xuất quân thuận lợi quá không? Vậy mà.." Không bao lâu sau, ba đoàn quân đã dừng lại cách ngoại thành chỉ còn 1000m. Đại doanh trại vừa dựng xong, Vân Chúc lo lắng hỏi, nếu như có chút việc phát sinh, bản thân dù sao đi nữa cũng còn cảm thấy bình thường hơn, thế nhưng hiện nay....
"Vân Chúc, không cần phải lo lắng, nhìn cái này đây" Kiêu Kỵ Hầu vốn dĩ cũng rất lo lắng, nhưng, khi hắn nhận được tin của Thừa tướng, hắn không còn lo âu gì nữa.
"Lãnh Phi bị thương, Hoàng thượng ngày ngày ở cạnh, không hỏi chính sự!" Vân Chúc nhìn đại ý của tín thư, trong lòng tuyệt vẫn có chút không yên "Nhưng, Hầu gia, Hoàng thượng sao lại khéo vào đúng dịp này mà không hỏi chính sự, nếu như hắn biết, hắn đã đề phòng chúng ta nhiều hơn rồi. Không phải là hắn đang diễn kịch đó chứ?"
"Vân Chúc a, sự việc đã tới nước này, chúng ta cũng không còn đường lui. Mai người phái người vào kinh thành do thám, hơn nữa truyền ít tin tức, ta muốn xem xem vị Hoàng thượng này rút cuộc đang đánh bài gì?" Kiêu Kỵ Hầu lạnh lùng trả lời, hừ, quân ta có 10 vạn, ta không tin tên Hoàng thượng này có thể...
Ta biết, người duy nhất ở kinh thành có thể đối lại ta là Lãnh Phong, mà hiện nay, Lãnh Phong không tỏ rõ thái độ cổ vũ hay phản đối ta. Có điều, hắn yêu thương hai người con gái như vậy,chắc sẽ không...Càng huống hồ, hiện nay một vạn quân tinh nhuệ của hắn đều ở Lợi Châu trị thủy, lại còn tổn thất mất một nửa. Kinh thành này, thật nghĩ không ra ai có thể chống lại bản thân được....