Độc Sủng Băng Phi

Chương 129: Nghi ngờ của Yên nhi [2]



"Tẩu tẩu, muội muốn hỏi một việc!" Yên nhi đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi, cơ hồ như trời sập đến nơi.

"Sao vậy? Yên nhi? Có chuyện gì xảy ra?"

"Tẩu tẩu, nếu người tẩu yêu có mâu thuẫn với gia đình tẩu, tẩu sẽ giúp ai?" Nhìn thấy ánh mắt Yên nhi lóe lên, tôi càng khẳng định suy nghĩ của tôi là đúng, có điều tôi cũng không muốn nói ra. Tình yêu là thứ mà người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc lại nhìn rõ. Thế nhưng, tất cả những quyết định cũng không nên để người khác thay mình giải quyết.

"Yên nhi, tình yêu chân thành thì không có gì ngăn cản được. Nếu là ta, ta sẽ cố gắng hòa giải mẫu thuẫn của họ, còn nếu như hòa giải không được, trái tim ta sẽ đứng về phía người ta yêu, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức mình đề tìm ra điểm cân bằng tốt nhất, tìm ra cách tốt nhất cho mọi người, nếu như có thể hi sinh người mình yêu, ta cũng bằng lòng!"

"Tẩu tẩu, tẩu nói cũng rất mâu thuẫn, muội không hiểu! Mặc dù tẩu nói sẽ đứng về phía người mình yêu, vì sao lại bằng lòng hi sinh hắn?" Mặt Yên nhi đầy thắc mắc.

"Ta lấy một ví dụ đi, nếu như người ta yêu là một sát thủ, có mối thù với gia đình ta, ta sẽ khuyên hắn xóa bỏ hận thù. Nếu như không làm được, vậy thì ta sẽ chọn để hắn chết, nhưng ta sẽ chết cùng hắn. Không để hắn cô đơn!" Nhẹ nhàng mở lời, nhưng trong lòng đã sớm không ngừng đảo lộn. Nói với Yên nhi những lời này cuối cùng là sai hay đúng, dù sao trong đó cũng bao hàm cả tính ích kỷ của tôi, chỉ là, tôi cũng thật sự nghĩ có thể không cần đánh mà hàng thì tốt quá. Không cần biết kết quả sẽ ra sao nhưng chịu khổ sở đều là những người dân đáng thương, đều là những người không có năng lực cả....

......

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi càng đau đớn, thôi, hãy để tôi kết thúc tất cả chuyện này đi. Tính mạng tôi cũng không còn được bao lâu, nếu thực sự có thể làm được việc này, thế thì cũng đáng.

Không chú ý tới tôi đang thất thần, Yên nhi thẫn thờ nghĩ tới việc của bản thân, miệng lẩm bẩm "cùng hắn... cùng hắn..."

"Tẩu tẩu, muội không sao. Muội về đây!" Đột nhiên đứng phắt dậy, mặt đầy sốt ruột, không biết cô bé nghĩ gì, muốn làm gì, chạy đi như gió, chỉ còn lại một mình tôi thẫn thờ nhìn ra phía ngoài. Cũng không biết tình hình bên ngoài hiện nay ra sao.

"Đang nghĩ gì vậy?" Không biết bao lâu sau, một giọng nói ấm áp bên tai vang lên, rồi ôm tôi vào lòng. Dù không quay đầu lại, nhưng tôi biết, chỉ có thể là hắn.

"Thụy, sao người lại đến? Không phải để người đi...."

"Được rồi, Nguyệt nhi, nàng không cần phải quan tâm tới việc đó. Hiện nay ta chỉ muốn ở cùng với nàng!"

"Nhưng mà, Thụy, người thật sự không nên không màng tới quốc sự, nếu cứ như vậy sẽ..."

"Nguyệt nhi, lòng ta thế nào nàng vẫn không hiểu? Ở bên nàng, nhưng không phải là ta không quan tâm tới những việc khác a!" Thụy cười ranh mãnh, cơ hồ trêu sự ngốc nghếch của tôi.

"Thụy, người thật đáng ghét. Còn cười ta!" Nghe hắn nói vậy, tôi đã hiểu ra ý đồ của hắn, nhưng mà, như thế này coi tôi như một kế hoạch, tuyệt làm tôi cảm thấy chút gì đó khó chịu, có chút gì đó không vui. Nhưng mà, tôi còn có thể làm gì, lẽ nào vì hắn, ngay cả một chút ủy khuất này cũng không chấp nhận được sao?

Kéo hắn ngồi đối diện với tôi, nghĩ là việc của Yên nhi vừa nãy, tôi cuối cùng cũng mở lời "Thụy, nếu Kiêu Kỵ Hầu rút binh, người có thể tha tội cho hắn không?"

"Nguyệt nhi, sao nàng đột nhiên lại hỏi vậy?"

"Thụy, chiến tranh mà bắt đầu, không cần biết ai thắng ai thua, người khổ nhất chính là bách tính a! Nếu như có thể không chiến đấu, không phải là càng tốt sao?" Tôi chú ý đến thần sắc của hắn, cẩn thận mở lời.

"Cũng tùy, nếu như hắn chủ động rút binh, ta sẽ đáp ứng Nguyệt nhi tha tội cho hắn, có điều, quyền lợi của hắn, ta sẽ phải thu hồi lại một bộ phận"

"Đa tạ người, Thụy!" Tôi cười, dụi đầu vào lòng hắn.

"Nguyệt nhi, sao vậy? Sao nàng lại đột nhiên vì hắn mà cầu tình, nàng không phải là quen biết với hắn đó chứ?" Thụy nghi hoặc.

"Không có gì, chờ sự tình kết thúc, lúc đó ta sẽ nói với người. Nếu như thật sự có thể không khai chiến, ta tin rằng, đó chính là kết quả tốt đẹp nhất"

"Đúng a, ta cũng không muốn khai chiến. Suy cho cùng, đây cũng không phải là việc có thể thập phần đảm bảo. Thế lực của Kiêu Kỵ Hầu cũng không phải dễ khinh thường, nhưng mà... " Thụy thở dài không nói tiếp nữa. Tôi hiểu lo lắng của hắn càng biết hắn không còn cách nào khác... Hoàng thượng, sùng bái vinh danh như thế, thật tình hắn cũng có những cái khó nói a.

"Được rồi, Thụy, chúng ta không nên nghĩ việc này nữa, ta tin rằng, một ngày nào đó sự việc sẽ được giải quyết, nhất định sẽ là một kết cục viên mãn a!"

"Có nàng bên cạnh, ta không sợ gì cả!" Thụy ôm chặt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.