Độc Sủng Băng Phi

Chương 142: Thương đau [1]



Lãnh Thu Cung.

Nhìn hắn bước đi mà không quay đầu, ném lại phía sau những câu nói lạnh lùng, tôi tê dại ngồi dưới đất, tại sao, tại sao hắn lại không tin tôi, tại sao sau khi tôi đã có biết bao nhiêu minh chứng vậy mà lại là kết quả thế này....

"Nương nương, dưới đất lạnh lắm, mau đứng lên đi!" Lục Ý lo lắng đỡ tôi dậy, nhưng tôi thật sự không muốn đứng lên. Cứ thế ngồi dưới đất, Tử nhi nhìn thấy thế lại hấp tấp đến giúp đỡ.

"Nương nương, đừng lo lắng. Hiện tại Hoàng thương đang tức giận. Qua được trận này sẽ hiểu ra thôi, nương nương nhất định phải chú ý sức khỏe a!" Lục Ý cố gượng cười, an ủi tôi. Thời gian này ở bên tôi nàng cũng coi tôi như tỷ tỷ, như người trong một nhà...

"Đúng a, nương nương, Hoàng thượng nhất định sẽ hiểu người và Tuyên Dương vương gia thôi. Nương nương xin đừng lo nghĩ nhiều!"

"Dương...." Hai từ Tuyên Dương này đột nhiên làm tôi tỉnh mộng, sao tôi có thể như người mất hồn thế này được chứ. Lại còn một việc rất quan trọng đang chờ tôi giải quyết. Sự an nguy của Yên Nhi không thể để chậm trễ thêm một phút giây nào nữa. Hoàng thượng, hắn đã như vậy, làm trái tim tôi giá băng, vậy thì để cho tôi chính trong thời khắc này mà ra đi thôi...

Tôi lấy lại tinh thần, quay sang bọn họ phân phó "Lan nhi, đi chuẩn bị cho ta mấy bộ trang phục bên ngoài cung, cả ngân lượng, nhớ, cầm cả thánh chỉ kia đến cho ta"

"Tiểu thư, người định...." Lan nhi hồ nghi hỏi.

Tôi nhìn ra bên ngoài, vẫn là một màu âm u như cũ, đêm nay chắc chắn không được rồi, để mai đi vậy. Hắn đã như thế, tôi lại không thể phụ hắn, vậy thì hãy để tôi làm nốt việc cuối cùng cho hắn đi. "Các người mau chuẩn bị, ta muốn xuất cung!"

"Tiểu thư, còn muốn đi gặp Tuyên Dương vương gia kia sao?" Lan nhi lạnh nhạt hỏi, không có lấy một chút tình cảm.

"Lan nhi, ta bắt buộc phải đi gặp Vương gia, mau đi chuẩn bị cho ta!" Nói thật, tôi cũng có lo lắng, lo lắng về sự ra đi của tôi sẽ mang đến cho bọn họ phiền phức nhưng hiện nay tôi không còn cách nào khác, đành phải làm như thế, bởi vì, quốc sự vĩnh viễn quan trọng hơn việc cá nhân.

"Tiểu thư, sao người lại có thể như vậy, tại sao không đi giải thích cho Hoàng thượng, tại sao....Lẽ nào tiểu thư không biết Hoàng thượng...." Lan nhi tức giận ra mặt, nàng rất ít khi thế này, nhưng, bây giờ lửa giận bừng bừng. Tôi biết Lan nhi muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không còn cách lựa chọn nào khác cả.

"Lan nhi, đừng nói nữa!" Không chờ Lan nhi nói hết, Lục Ý đã ngắt lời nàng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn qua nàng.

"Không, ta phải nói, ta phải để cho tiểu thư biết, ta thấy tiểu thư bây giờ không nghĩ gì cho bản thân mình, lại còn đi..."

"Lan nhi, nàng còn nói nữa đừng trách ta không khách khí!" Lục Ý nhỏ lời cất giọng đe dọa.

"Lục Ý, để Lan nhi nói đi, ta cũng muốn biết!" Nhìn Lan nhi phẫn nộ, tôi cũng dao động, rút cuộc là việc gì. Từ khi Lan nhi đi theo tôi đến nay, chưa bao giờ như vậy.

"Tiểu thư, tối qua Hoàng thượng đến Phượng Cung nghỉ. Trong cung có tin rằng, Hoàng thượng sẽ để Hoàng quý phi làm Hoàng hậu. Nếu như là thật, những ngày sau này của tiểu thư sẽ không dễ dàng qua đâu." Lan nhi đã không còn tức giận, thay vào đó là lo lắng, run run nói.

"Tất cả là thật sao?" Tôi không dám tin bèn hỏi lại, bởi vì, trước đây tôi còn nói phải loại trừ Thừa tướng, bây giờ,...

"Bọn cung nữ đều nói như vậy, hơn nữa, khi Hoàng thượng từ Lãnh Thu cung bỏ đi đã tới Phượng Cung."

Tôi sững sờ, đổ gập người xuống, làm Lục Ý phải lập tức chạy đến đỡ "Nương nương, người không sao chứ?"

Thì ra, tất cả hắn đối tốt với tôi đều là giả dối, thì ra......

Mặc dù tôi không có ý định muốn ngôi vị Hoàng hậu, nhưng, hắn cũng không thể để ngôi vị đó giao cho Phượng Dương a, hắn....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.