Độc Sủng Băng Phi

Chương 145: Tình cờ nghe thấy



Trong cung, sau cơn dông tố đi qua, không khí đặc biệt trong lành.

Hoàng thượng tâm phiền ý loạn đi lang thang trong cung. Hắn làm cách nào cũng không thể tin được Lãnh phi lại có thể lừa dối hắn, càng không thể nào tin Lãnh phi và đệ đệ yêu quý nhất của hắn phát sinh quan hệ, hơn nữa...

Nhưng mà, cử chỉ thân mật ngày hôm đó, những tin đồn đại trong cung, làm cho tim hắn đau đớn. Kỳ thực, hắn thật sự tin tưởng Lãnh phi, nhưng tình hình hiện nay trong cung, làm sao hắn có thể lại đối xử tốt với nàng được. Hễ nghĩ về cái ngày hôm đó, nghĩ tới lời bọn họ nói, trái tim hắn đau như dao cứa.

Ngày hắn bỏ nàng đi, hắn nhìn thấy nàng yếu đuối, nhìn thấy nàng bất lực và đau khổ biết nhường nào, bản thân cũng không nỡ như thế. Thật sự chỉ muốn quay lại ôm nàng vào lòng, nhưng mà, tình hình trong cung, thế cục ngoài cung đều làm cho bản thân không thể không lo lắng cho Lãnh phi, có lẽ, như thế này đối với nàng lại là tốt, nhưng nhìn thấy nàng bị tổn thương, trong lòng hắn cũng như vậy mà đau khổ. Hắn muốn tin nàng, muốn bảo vệ cho nàng, nhưng mỗi khi nghĩ về những tin lưu truyền kia, trong lòng lại khó chịu. Thái độ của nàng với Tuyên Dương càng làm cho hắn mơ hồ....

Trong lòng có tâm sự, rối như tơ vò, bất tri bất giác mà đi tới bức tường bên ngoài lãnh cung - nơi thâm sâu nhất của Hoàng cung. Bốn bề tĩnh mịch, có một chút gì đó yên tĩnh hơn mọi ngày. Bỗng nghe thấy một tiếng thở dài, một giọng nói rì rầm nho nhỏ truyền đến tai Hoàng thượng.....

"Hàiiii, bà nói xem, vị Lãnh phi nương nương này thật xui xẻo quá, tự nhiên lại..." Dưới bóng cây tùng rập rạm hai vị lão ma ma tầm năm, sáu mươi tuổi đang thì thầm nói với nhau. Sớm đã không biết ở đây bao nhiêu năm rồi nên đã quen với cuộc sống quá thanh vắng này, ngẫu nhiên luận đàm với nhau về những tin đồn trong cung, dù sao đi nữa cũng là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm...

"Đúng a, thật khó để có được một vị nương nương tốt như thế, vậy mà lại bị dính vào loại tin đồn này!" Một vị ma ma khác cũng thở dài. Bản thân ở lãnh cung bao nhiêu năm rồi, đã quen với thị thị phi phi, tranh quyền đoạt lợi, làm gì có người nào khác quan tâm tới ai, nhưng mà, Lãnh phi nương nương, rõ ràng là phi tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất, lại hoàn toàn không coi bà như một kẻ hạ lưu.

"Ở trong cung bao nhiêu năm, bà cũng không phải là không biết, những việc câu tâm đấu giác rất nhiều. Kỳ thực Lãnh phi nương nương không có tội, nhưng vì người được sủng ái quá tự nhiên sẽ bị tìm đến rất nhiều phiền phức!" Một tiếng thở dài bất lực, kèm theo sự thương cảm.

"E rằng chính là vị nương nương nào đó muốn đối phó với Lãnh phi mà không dám lộ mặt, nên mới dùng tới thủ đoạn này. Hi vọng Hoàng thượng nhìn được rõ sự việc, nương nương tốt như vậy, có soi đèn lên cũng khó tìm được a!"

"Đúng a, những vị nương nương bị chết oan uổng trong này cũng không phải ít! Thật đáng thương cho thân phận hèn kém của chúng ta, không thể giúp nương nương được gì...." Còn nhớ lúc đó Lãnh phi nương nương vô tình bước vào lãnh cung, bản thân đang bị trách tội, người đã cứu ta ra, lại còn cho người chăm sóc tận tình. Trong cung này, những nữ tử một khi đã được sủng ái đều ra mặt bắt nạt những người xung quanh, nhưng Lãnh phi nương nương lại chưa bao giờ có biểu hiện như thế, càng không có ý hãm hại người khác....

"Chỉ còn cách cầu xin ông trời phù hộ cho nương nương, vị nương nương tốt như vậy chính là cái phúc của Hậu cung a, thật sự hi vọng..."

Người kia vội bước đi, không chờ cho bọn họ nói xong câu nhưng trong lòng hắn đang lẫn lộn tất cả, các vấn đề trong đầu lúc đó đột nhiên như trở nên rất rõ ràng. Xem ra, bản thân đã bị tức giận làm cho mờ mắt rồi nên không còn tin tưởng ở Lãnh phi nữa. Từng câu nói, từng câu nói của nàng như sấm bên tai "Thụy, người nhất định phải tin tưởng ta, không cần biết phát sinh chuyện gì, nhất định phải tin ta mới được!", nhớ lại lúc đó đồng ý nàng sao mà chân thành, còn bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.