Độc Sủng Băng Phi

Chương 147



"Tiểu thư, chúng ta đang tới chỗ Tuyên Dương vương gia?" Chính là lúc Hoàng thượng cất bước đi, Lãnh phi và Lục Ý đã tới Vương phủ của Tuyên Dương, ngoài cửa đã sớm có người đứng đợi ở đó.

"Tiểu thư, người đến rồi, Vương gia đang chờ người!" Vừa tới cửa ngoài, tôi và Lục Ý đã được đón vào nội phủ, xem ra Tuyên Dương đã phân phó hết rồi.

"Tẩu tẩu, người đến rồi!" Lúc trước đã có người chạy đi thông báo cho nên khi tôi vừa bước vào Tuyên Dương đã ở đó tiếp đón.

"Dương, ta sẽ không ở đây lâu, chúng ta vừa đi vừa nói" Thấy hắn ra đón, tôi cũng không bước vào trong nữa mà kéo hắn ra ngoài phủ, đi về phía cửa tiệm.

"Được thôi, tẩu tẩu". Tôi kiên định như vậy, hắn cũng không nói gì thêm, mà đi cùng với tôi đi tới tiệm lẩu, nhỏ giọng nói cho tôi biết tình hình cụ thể hiện nay.

"Tẩu tẩu, bây giờ người định làm gì? Nếu như Kiêu Kỵ Hầu thâtj sự đem quân đến, vậy thì binh lực trong kinh thành e rằng sẽ khó mà kháng cự được a!" Dương lo lắng. Thời gian này, hắn đã không còn tiêu dao tự tại, không còn bỏ mặc các sự việc trong triều đình nữa, mà thời thời khắc khắc đều rất lo lắng việc quốc sự.

Tôi cố gắng "tiêu hóa" hết các tin tức mà hắn vừa thông báo. Đợt này ở trong cung, tôi căn bản không nhận được bất cứ một tin tức nào. Hoàng thượng sợ tôi lo lắng, đã khóa chặt cánh cửa giữa tôi với thế giới bên ngoài.

"Dương, chuyện của Yên nhi rút cuộc là thế nào?" Tôi không trả lời hắn. Nghĩ tới Yên nhi....dù sao đi nữa ở trong cung, cô bé cũng đối xử với tôi rất tốt.

"Việc này ta cũng không điều tra cụ thể lắm, nhưng xem ra Kiêu Kỵ Hầu bắt được một nử tử, e rằng là Yên nhi đi. Có điều ta không hiểu tại sao Yên nhi lại đến được đại cung của Kiêu Kỵ Hầu. Việc này...."

Không để hắn nói hết, tôi kịp ngăn hắn lại, kéo lòng bàn tay hắn viết lên trên mấy chữ. Một mặt Lục Ý nhìn thấy tôi như thế, muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng vẫn là nhẫn nại lựa chọn im lặng, không dám làm phiền. Vốn dĩ muốn cùng Dương đến Xuân Mãn Lầu bàn việc, không ngờ sự việc hiện nay đã tiến tới mức này.

"Tẩu tẩu, đây là?"

"Dương, người cấp tốc đến nơi này, tìm người này, nhớ, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra. Đến nơi tìm được người, người ta sẽ hỏi như này...như này.... thì cứ thế mà trả lời!" Tôi vừa thì thầm nói, vừa viết lên tay hắn mấy chữ "Đến lúc đó, người và người kia cùng nhau hành động, nếu có biến hãy để cho bọn họ cấp tốc xông lên trước!"

"Không cần phải hỏi gì cả, đến nơi tự khắc sẽ rõ ràng". Nhìn thấy hắn tỏ ý nghi ngờ, tôi cũng không giải thích gì thêm, chỉ kịp dặn dò. Hiện nay đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ hi vọng...

"Uhm, tẩu tẩu xin hãy yên tâm, ta sẽ chuẩn bị đi ngay! Có điều..."

"Vương gia, nương nương, sao hai người lại ở đây?" Không chờ hắn nói hết câu, một giọng điệu nho nhỏ cất lên, ngẩng đầu, thì ra là Huyền đại nhân, tôi vội vàng làm giấu im lắng, nhìn thấy đằng sau ông dắt theo một đội binh sĩ, bèn kéo ông ấy lại.

"Huyền đại nhân, ông tới thật đúng lúc, ta nghe nói kinh thành hiện nay...."

"Đúng a, đây chính là việc mà vi thần đang dẫn người ra phía cổng thành xem xét, nghe nói phía đó đang loạn..." Tôi chưa kịp dứt lời, ông ấy đã lo lắng nói. Cũng tốt, như vậy càng tiết kiệm được thời gian tôi cho người đi tìm ông ấy.

"Huyền đại nhân, xin đừng hỏi gì vội, cứ nghe ta phân phó đã" Tôi nhìn lại Dương một lượt, cố giấu chặt tâm tư. Tôi biết, Huyền đại nhân đối với tôi cũng có vài phần kính nể, nếu như ông ấy nghe lời tôi vậy sẽ càng tiện. Ông ấy có vẻ tưởng như tôi đang đùa, nhìn lại tôi vài giây, cơ hồ muốn nhìn ra điều gì đó, cuối cùng không hỏi gì, tôn kính mở lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.