Độc Sủng Băng Phi

Chương 160: Vốn là sai lầm [2]



"Nguyệt nhi, nàng..."

"Hoàng thượng, lúc trước ta rời đi, mọi chuyện có thể còn cứu vãn được, nhưng bây giờ ta biết, không phải vậy, tất cả đã chấm dứt rồi, chúng ta trong lúc đó, từ đầu đến cuối đều là sai lầm, có lẽ là sai lầm về sắc đẹp, nhưng sai lầm chung quy vẫn là sai lầm, cuối cùng ngày nào đó muốn sửa chữa!"

"Nguyệt nhi, nàng không nên nói như vậy, là ta sai, là ta..."

"Hoàng thượng, ngươi nghe ta nói hết đã!" Tôi cắt ngang lời hắn, những gì trong lòng, nói ra thực thoải mái, có lẽ sau khi nói xong tôi có thể hoàn toàn buông tay, trong khoảng thời gian rối như tơ vò này, chẳng phải là vì trong lòng mình không đành lòng sao, rời đi, chẳng phải vốn từ đầu tôi phải đi sao?

"Thực tế ta không hề thích hợp với hoàng cung này, lúc đầu tiến cung ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, ta tưởng rằng với khuôn mặt xấu xí, ta ở trong cung, có thể giữ mình, hơn nữa, suốt cả đời này cũng không gây hại gì, nhưng không nghĩ tới, hoàng tổ mẫu và Yên nhi lại đối với ta tốt như vậy, cũng chính bởi vì thế, mới có thể để ngươi bước vào cuộc sống của ta, bước vào sinh mệnh ta, cũng là bi kịch hiện giờ của ta!"

Không biết tại sao, khi tôi chính thức nói lên những lời này, tâm tình rất bình tĩnh, từ lúc tôi đến nơi đây, lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, không có oán giận, cũng không có căm hận, tựa như nói về chuyện của kẻ khác vậy, rất bình thản, nhưng loại bình thản này, đối với người nghe, Hoàng thượng, lại là sự đả kích lớn nhất.....

"Ngay từ đầu, ta đã biết mình không thích hợp với hoàng cung, bởi vì ta muốn tình yêu, là duy nhất, mà phần duy nhất này, lại là ngươi, nhưng Hoàng thượng không thể đáp ứng được! Ngươi là Hoàng thượng, nên nhất định lòng ngươi không chỉ có một người! Thế nhưng, sự dịu dàng của ngươi, tình cảm của ngươi, lại khiến ta quên mất, quên mất rằng Hoàng thượng vốn không có tình cảm chân thành, không có thành thật, cho dù có, cũng chỉ là lưu luyến thỉnh thoảng, không một ai, có thể trở thành người duy nhất trong lòng hắn, hôm nay có lẽ là ta, nhưng ngày mai, ngày mốt đây, tới lúc dung nhan ta già đi, lòng ngươi, chẳng hay có còn ta?" Còn chưa kể tới những bi thương, tôi lắc lắc đầu, muốn đem toàn bộ rũ sạch khỏi trí não, trông thấy hắn mở miệng định nói, tôi đưa tay che miệng hắn lại, tiếp tục nói với vẻ lãnh đạm.

"Ta biết ngươi muốn nói gì rồi, ta cũng hiểu rõ trong lòng ngươi đương nghĩ gì, ngươi muốn nói, nếu là nữ nhân khác, chỉ cần lưu luyến thỉnh thoảng, cho dù biết rõ không có ngày mai, cũng sẽ đối với ngươi xúc động rơi lệ, cũng sẽ an tâm hầu hạ bên cạnh ngươi" nhìn vào ánh mắt hắn, tôi không hề chùn bước "Chỉ tiếc, ta không phải các nàng, ta không giống với các nàng, ta sẽ không dĩ phu vi thiên [coi chồng là trời ], dĩ phu vi cương [coi chồng là trọng yếu], cho dù hiện giờ đó là đạo lý hiển nhiên, nhưng đối với ta, không phải, ta là một con người, tiếp đó là một nữ nhân, ta muốn nam nữ phải bình đẳng, tình yêu là duy nhất, ta yêu hắn, ta sẽ vì hắn thủ thân như ngọc [giữ cho bản thân mình trong trắng như ngọc], thế nhưng đồng thời, hắn cũng chỉ có thể có một nữ nhân là ta, nếu hắn không làm được, thế thì ta bằng lòng rời đi, cũng sẽ không vì yêu thương nhất thời đó mà ủy khuất mình! Bởi vì trong lòng ta, tình yêu vốn là chuyện giữa hai người, không thể có người thứ 3, nếu không phải duy nhất, vậy đó không phải là tình yêu!"

Xoay người lại, tôi ngước nhìn bầu trời, thật trong xanh và tĩnh lặng, thản nhiên nở nụ cười trên khuôn mặt "Cho nên, ta không giống với các nàng, cho nên, hậu cung không thích hợp với ta, nếu có thể, điều ta muốn không phải phú quý quyền thế, ta chỉ muốn một nam nhân có thể là chỗ dựa toàn thế giới, cùng ta ngắm nhìn đất trời trăng sao, cùng ta ngắm nhìn những đám mây tuyệt sắc trên bầu trời, lúc rảnh rỗi thì ngắm hoa tàn hoa nở trước sân nhà!"

"Nguyệt nhi, ta....." Hoàng thượng không biết nên nói gì, kéo tay tôi, nhìn vào mắt tôi, tôi thấy được chút tia sáng trong đó.

"Thụy, ta không trách ngươi, ngươi là Hoàng thượng, có những chuyện ngươi muốn làm, ngươi cũng có cả bất đắc dĩ, vậy nên không thể là chỗ dựa duy nhất cho ta trong thiên hạ!" Tôi khẳng định chắc nịch, "Cho nên, ta rời đi là điều tất nhiên!"

Quay về phía hắn, tôi cười, rất chi rực rỡ "Ta biết mình luôn yêu quý những khoảnh khắc bên cạnh ngươi, vậy nên rốt cuộc ta phải rời đi!"

"Tại sao? Nếu nàng không còn yêu ta, thì nàng sẽ không rời đi ư?"

"Đúng vậy, nếu ta không còn yêu ngươi, ta nghĩ ta vẫn có thể sống giống như trước đây, đáng tiếc là, ta yêu ngươi, yêu một người không nên yêu!" Dường như hắn đang đứng trước mặt không phải Hoàng thượng, dường như người ở trước mắt không phải người tôi yêu thương, chỉ như một người xa lạ đang lắng nghe tôi trò chuyện, tôi lắc lắc đầu, tràn đầy bất đắc dĩ, thật sai lầm khi tôi đã yêu hắn, tôi thở dài một hơi.

"Yêu Hoàng thượng, đó nhất định là bi kịch của ta bây giờ! Nếu ta là thần tiên, thế thì sẽ không phải bi kịch, sẽ không có nguy nan rắc rối như bây giờ, chỉ tiếc, ta không phải thần tiên, ta chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân có thất tình lục dục [thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người], một nữ nhân khao khát tình cảm chân thành thật lòng thật dạ thương yêu từ nam nhân của mình!"

Nhớ tới cuộc sống trong cung, nhớ tới hắn đã từng đối xử tốt với tôi, tôi cảm thấy như một giấc mộng, một giấc mơ nên sớm tỉnh lại, cười khổ một tiếng, "Nữ nhân hậu cung, ai chẳng muốn giữ ngươi cho riêng mình, ai chẳng muốn có được sự sủng ái của ngươi a! Thế nhưng, sao có thể đạt được, có thể chiếm giữ cho riêng mình được mấy ngày? Nghĩ đủ mọi biện pháp hòng kiếm tìm sủng ái của ngươi, cuối cùng, chẳng phải cũng chết già nơi hoàng cung, cô độc một mình, còn không bằng cuộc sống bình thường tự do tự tại bên ngoài cung!"

"Hoàng thượng chỉ có một, mà nữ nhân hậu cung, lại nhiều vô số, liệu có mấy người thực sự được chuyên sủng cả đời? Liệu có mấy người được hưởng hạnh phúc thực sự? Nhưng, các nàng có biện pháp gì? Tiến cung rồi, người thuần khiết cũng sẽ bị nhuộm biến thành đen thui cả thôi!"

"Ta cũng là nữ nhân, lúc ta không yêu ngươi, mọi thứ đối với ta mà nói đều không quan trọng, thế nhưng, khi ta yêu ngươi rồi, ta cũng muốn độc chiếm ngươi, thậm chí trong tim ta bất luận là kẻ nào, ta không cho phép nam nhân của ta ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, nhưng, ngươi là Hoàng thượng, ta có quyền gì ngăn cản chứ? Rất nhiều lúc, ta cũng muốn buông tay, không cần ngụy trang, không cần kiên cường, càng không cần khoan dung đối với các nàng, có thể phớt lờ đi bất cứ lời đồn nhảm nào, ỷ vào sủng ái của ngươi, cười nhạo những người đã từng khi dễ ta, dùng thủ đoạn các nàng đối đãi ta đi đối phó lại các nàng. Thế nhưng, ta không làm được, bởi vì ta biết, nếu ta thực sự buông thả rồi, vậy sẽ gây cho ngươi cực kỳ nhiều tai họa! Yêu ngươi, thì không thể mang đến cho ngươi bất cứ phiền muộn nào! Huống chi, lúc đó đương phải đối mặt với sự khiêu chiến từ Kiêu Kỵ hầu, ta muốn rời đi, nhưng ta lại không nỡ, không nỡ nhìn ngươi gặp khó khăn, cho nên ta ở lại! Không nghĩ tới, bởi vì ta chưa rời đi, mới khiến ta thấy rõ được tình cảm mà ngươi dành cho ta là nông cạn cỡ nào, nực cười cỡ nào!"

"Nguyệt nhi, ta....."

"Vì ngươi, ta hao phí tâm tư, vì ngươi, ta xuất đầu lộ diện, ngươi luôn miệng nói tin tưởng ta, nhưng sự thật là, khi ta vì ngươi mà vắt óc suy nghĩ hết sức, ngươi lại ở trong lòng một nữ nhân khác, nghe những lời vu khống hãm hại và gièm pha của nàng mà quay sang trách mắng ta! Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân muốn được yêu thương, ở thời đại này dĩ nam tử vi thiên [coi nam nhân là trời], ở triều đại này nữ tử hậu cung không thể tham chính, ta càng không cần gánh vác chuyện gì, ta có thể ỷ vào sủng ái của ngươi mà an phận làm nương nương, ta càng có thể cậy vào sủng ái của ngươi, muốn làm gì thì làm, nhưng ta không hề vậy, chỉ vì ta không muốn gây rắc rối cho ngươi, chỉ vì ta không muốn thấy ngươi phiền lòng, chính sự, ngươi cho rằng ta thực sự thích sao, ngươi cho rằng ta thực sự muốn làm sao, nhưng, ta đã làm, chỉ vì trong lòng ta có ngươi, chỉ vì ta yêu ngươi, ta không muốn trông thấy ngươi phiền muộn!"

Lần đầu tiên nghe những lời nói này của nàng, trong lòng Hoàng thượng như có ngàn lưỡi đao đâm chém, hết sức đau đớn, ôm tôi vào trong lòng, tràn đầy hối hận "Nguyệt nhi, xin lỗi, ta đã sai rồi, ta sau này nhất định sẽ thương yêu nàng thật nhiều, sẽ không còn để nàng phải chịu chút ủy khuất nào! Nguyệt nhi, nàng hãy tin ta có được hay không? Cho ta thêm một cơ hội nữa! Để ta...."

"Cuộc sống trong cung, từ ngày nhập cung ta đã dự liệu trước, rập khuôn cứng nhắc, song đều là vì tranh sủng mà thôi!" Tôi lắc lắc đầu, cắt ngang lời hắn nói, cho dù chưa từng trải qua, đã đọc trong sách sử nhiều như vậy, rồi còn xem vô số phim truyền hình nữa, hậu cung tranh đấu nhau sao tôi lại không biết, chỉ không ngờ tới có một ngày mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó.

"Mà từ ngày ta nhập cung, ta cũng cảm nhận sâu sắc được!"

"Bị các nàng sắp đặt, bị các nàng khi dễ, biết bao nhiêu ủy khuất, thế nhưng, khi đó ngươi đang ở đâu?"

"Nguyệt nhi, xin lỗi, ta đã không bảo vệ tốt cho nàng! Là ta..." Lặp đi lặp lại, hắn dường như chỉ có mấy câu nói đó, ngoài xin lỗi ra cũng chỉ xin lỗi, tôi chỉ khẽ cười, tất cả đều trôi qua rồi, xin lỗi cũng đâu thay đổi được gì.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, gầy gò đi nhiều, nhưng, cũng có cả cảm giác từng quen thuộc "Ta không trách ngươi, ngươi là Hoàng thượng, có những chuyện ngươi muốn làm! Ngươi cũng có cả bất đắc dĩ, muốn trách, cũng chỉ trách ta không có năng lực, không có năng lực bảo vệ tốt bản thân, càng không có năng lực bảo vệ tốt cho hài tử của chúng ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rời xa ta!"

Không trách, đúng vậy, mọi thứ tôi đều không thể trách, thế nhưng, duy chỉ có việc mất đi hài tử là tôi vẫn không tha thứ nổi, nhưng may mà, tôi có hắn, trái tim tôi mới được an ủi.

"Nguyệt nhi, là ta không tốt mới khiến cho hài tử của chúng ta phải chịu thương tổn, nàng hãy tin ta, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng và cả hài tử, ta nhất định sẽ không để hai mẹ con nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào!" Vẻ mặt hắn hối hận, hắn hẳn là biết chân tướng việc hài tử mất đi, nhưng, đó cũng là nỗi đau lớn nhất của tôi, nếu như ngày ấy không có nàng ta, thì tôi.....

Đẩy hắn ra, vẻ mặt tôi rất kiên quyết "Nếu ngày ấy không nhìn thấy Phượng Dương, ta có lẽ sẽ cảm động bởi lời nói của ngươi, nhưng, bây giờ ta đã buông xuôi, ta không hận bất luận kẻ nào, lại càng không oán trách ngươi, bởi vì, ngươi cũng có nỗi bất đắc dĩ riêng! Nếu thực sự muốn trách, thực sự muốn hận, thế thì cũng chỉ có thể trách ông trời, đưa ta tới nơi này vốn là sai lầm, càng sai lầm khi để hai chúng ta gặp nhau!" Nhìn hắn, trong lòng tôi rất chi bình thản, nói hết ra những tâm tư, ngược lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, đúng vậy, vốn là một sự sai lầm, nếu không phải, sao tôi lại đến thời đại này, sao tôi lại yêu một người vốn dĩ không nên yêu!

Nhìn hắn, tôi quỳ xuống "Nếu trong lòng Hoàng thượng thực sự còn có ta, còn có hài tử, vậy xin Hoàng thượng hãy buông tay đi, hậu cung không thích hợp với ta cũng như với hài tử, ta sẽ nuôi dưỡng con thật tốt, cũng xin Hoàng thượng trả lại cho ta tự do, cũng xin Hoàng thượng quên Nguyệt nhi đi!"

Hoàng thượng hiển nhiên sửng sốt, ngơ ngác, dường như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần khi nghe tôi nói xong, thật lâu thật lâu sau, hắn bỗng nhiên bước tới, đỡ tôi dậy "Nguyệt nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta quay lại!" Cứ như vậy, vẻ mặt hắn mơ mơ màng màng rời đi, tôi ở lại, trong lòng cũng giống như mê loạn.....

"Nước mắt có lúc mặn có lúc ngọt, bờ ngực của anh hôn lên má em, quay đầu lại nơi tuyết đã đi qua, dần dần tan thành thảo nguyên....." Từ sau ngày tôi cùng Hoàng thượng trò chuyện nhiều như vậy, đã qua ba ngày, ba ngày này, hắn cũng không tới, tôi nghe nói, hắn hồi cung rồi, càng tốt, tôi cũng thấy yên lòng được phần nào, trái tim, cũng dần dần bình phục, cuộc sống như vậy, chẳng phải mình đã sớm nghĩ tới rồi sao? Có hoài niệm, cũng có hồi tưởng, thực tốt!

Lại một lần nữa tấu ca khúc này, tâm tình tôi lần đầu không có vui vẻ, nhưng sau vài lần nghĩ thông suốt, nếu có thể, phải chăng ở bên kia hắn cũng sẽ nghĩ tới tôi. Nhớ lại lần đầu tiên khi nghe ca khúc này, là ca khúc chủ đề của "Thiên ngoại phi tiên", mà rốt cuộc, kết thúc chẳng phải là lúc đôi bên tưởng niệm sao? Kết quả như vậy, với tôi mà nói không phải rất tốt sao? Tôi như thế, ở trong lòng hắn mới có thể lưu lại vết tích vĩnh hằng!

Nghĩ thoáng rồi thì tâm tình cũng tự nhiên thấy tốt hơn, ngoài cửa sổ, cảnh vật tươi đẹp, sau cùng một thân ảnh nào đó lướt qua, tiếng vỗ tay truyền đến, ngẩng đầu, lại là hắn, người mà tôi cho rằng không nên tới.

"Tham kiến Hoàng thượng!"

"Được rồi, Nguyệt nhi, đứng dậy đi! Ta hôm nay đến đây không phải với thân phận Hoàng thượng, mà là với thân phận một người bằng hữu, nàng có bằng lòng một lần nữa thừa nhận ta không?"

"Hoàng thượng?" Mê muội nhìn hắn, không rõ ý hắn là sao, càng không biết hắn nảy ra chủ ý gì nữa.

"Nguyệt nhi, ta biết trước đây có lỗi với nàng, ta trở về suy nghĩ ba ngày, đã thông suốt rồi, cũng biết nên làm như thế nào cho phải!"

"Không biết Hoàng thượng nghĩ thông suốt chuyện gì rồi?" Tôi mong đợi sẽ truyền đến tin tốt lành, càng hy vọng hắn sẽ không gò ép tôi thêm nữa.

"Nguyệt nhi, ta nghĩ thông rồi, bây giờ đối với ta mà nói quan trọng nhất chính là nàng!" Hắn có chút kỳ quái nhìn tôi "Trước đây ta không hiểu nàng, ta không thể đáp ứng những gì mà nàng mong muốn, thế nhưng bây giờ, ta quyết định rồi, với thân phận mới một lần nữa quen biết nàng, chung sống cùng nàng, ta hy vọng trong lòng nàng lại lần nữa có ta!"

"Nhưng Hoàng thượng, ngươi...."

"Ta biết nàng muốn nói gì, cũng hiểu rõ những lo âu của nàng, nàng muốn nói quốc sự trọng yếu phải không?" Thấy tôi gật đầu, hắn bỗng nhiên đứng lên, kéo hai tay tôi, ánh mắt vô cùng kiên định "Vậy hôm nay ta trịnh trọng nói cho nàng biết, nếu nàng bằng lòng, ta có thể vì nàng mà vứt bỏ hoàng vị này, cùng nàng ẩn cư nơi núi rừng"

"Hoàng thượng, việc này không thể được, vậy..." Tôi không ngờ tới, trong ba ngày, việc hắn suy nghĩ lại là như vậy, tôi cũng đã nghĩ qua, thế nhưng, cũng chỉ dừng lại ở mức độ ngẫm ngẫm mà thôi, cho dù là vì tôi mà xóa bỏ hậu cung, tôi cũng khó gánh chịu, nếu như hắn thực sự vì tôi mà vứt bỏ đi hoàng vị, tôi làm sao có thể đối mặt với bách tính thiên hạ nổi đây, nói không cảm động là giả dối, nhưng nếu việc này xảy ra thật, tôi đâu có phẩm hạnh hay tài cán gì mà khiến hắn vì tôi....

"Hoàng thượng, không thể được, chuyện này tuyệt đối không thể được! Nguyệt nhi đâu có phẩm hạnh hay tài cán gì để Hoàng thượng vì ta mà đưa ra quyết định như vậy, huống chi...."

"Nguyệt nhi, nàng không cần phải nói nữa, ý ta đã quyết, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với nàng, ta mãn nguyện rồi!"

"Nàng biết không? Từ sau khi nàng rời đi ta mới biết được cuộc sống vô vị tới cỡ nào, ta mới hiểu được, hóa ra ta thực sự không thể sống thiếu nàng, vì nàng, ta cam tâm vứt bỏ mọi thứ, bởi vì trong lòng ta những thứ đó, đều không thể sánh được với nàng a!"

"Nhưng...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.