Độc Sủng Băng Phi

Chương 3: Dung mạo



“Hả…” Tôi nhìn vào dung nhan chiếu ra từ gương đồng, hét hoảng lên…

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan nhi nhìn tôi hỏi đầy lo lắng. Gương đồng rớt khỏi tay tôi, tôi nhanh chóng dùng hai tay che lấy khuôn mặt, đầy lo lắng đứng lên…

Tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến vẻ lo lắng của Lan Nhi, trong đầu óc chỉ còn hiện hữu dung mạo hiện lên trong gương đồng …

Thật ra trong thế giới trước tôi cũng không phải là người con gái xinh đẹp gì, nhưng tôi tự cảm thấy mình có vài phần nét đẹp riêng, chỉ là bây giờ…

Một đôi mắt to xinh đẹp, trong suốt mà tinh khiết, gương mặt cân đối, chiếc mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào đỏ mọng. Nếu như đúng là vậy, thì dung mạo trên gương đồng tuyệt đối chính là mỹ nhân khó thấy trên đời.

Nhưng, trên mặt từ khóe mắt đến bên môi lại có một vết sẹo. Làm cho cả gương mặt nhìn qua rất kinh khủng, chẳng lẽ, đây chính là cuộc sống sau này của tôi. Như vậy làm sao ra ngoài, tôi sẽ ra sao ở thời đại này …

Nước mắt không nhịn được chảy xuống … Tại sao… Tại sao…

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lan nhi nhìn vẻ mặt chán chường của tôi lo sợ đến luống cuống cả người…

“Ta không có việc gì, chỉ là, bộ dạng này của ta…” Tôi không muốn nhìn Lan nhi phải thương tâm, nhưng tôi lại không khống chế được mình …

“Tiểu thư, người đã quên?” Lan nhi nghe được tôi nói, thấu hiểu tâm tư của tôi “Nô tì quên mất tiểu thư bị mất trí nhớ “

Từ ngăn kéo lấy ra một bình nhỏ màu trắng, chút nhẹ một ít từ bình vào khăn tay, nàng nhẹ nhàng lau mặt tôi. Lan nhi cười tươi rồi nhặt lên gương đồng.

“Tiểu thư, người nhìn xem “

Tôi không thể tin được nhìn vào khuôn mặt chiếu ra từ gương đồng “Lan nhi, đây thật là ta sao? Đúng là thật phải không?”

Tôi kích động ôm lấy Lan nhi

“Tiểu thư, nô tỳ không thể cử động được, tiểu thư là thật, được rồi tiểu thư ngồi xuống đi …”

Tôi không thể tin được sờ sờ mặt mình, nhìn qua nhìn lại gương đồng …

Sau đó Lan nhi lại cầm bình nhỏ màu xám “Tiểu thư, nô tì giúp người khôi phục nguyên dạng “

“Không được, ta thích như vậy” tôi không nỡ tay ôm chặt lấy mặt không buông

“Tiểu thư, nhanh lên một chút, nô tì sẽ giải thích với người sau ” lần này Lan nhi tỏ vẻ hết sức nghiêm túc. Trong nháy mắt, tôi lại khôi phục lại bộ dạng ban đầu nhìn thấy trong gương.

Nhìn tôi khôi phục lại bộ dạng trước đây, Lan nhi mới yên tâm buông cái lọ trong tay ra, thở phào nhẹ nhỏm vội nói “May là không có ai nhìn thấy” …

“Lan nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao?” Tôi khó hiểu nhìn nàng hỏi

“Tiểu thư, đây là do dì Lâm trước lúc lâm chung dặn dò “

“Dì Lâm? Bà ấy là ai?”

“Dì Lâm chính là nô tì do phu nhân dẫn theo lúc xuất giá. Sau khi phu nhân qua đời, dì Lâm vẫn luôn chăm sóc cho người. Cho đến ba năm trước, dì cũng ra đi, người trước khi chết có dặn dò mọi việc phải làm theo không được sai sót …”

Nhờ Lan nhi nói tôi mới biết, thật ra trừ Lan nhi còn có người rất tốt với Tâm Nguyệt.

Sau khi nàng đến ở hậu viện này, Mộng Điệp cũng là mẹ kế của nàng nhìn thấy nàng lớn lên có nét đẹp thanh tú rạng ngời không khỏi khó chịu. Vì bảo vệ nàng, dì Lâm mới nghĩ ra biện pháp này. Hằng năm ngoài ngày kỵ của mẫu thân, nàng mới dùng dung mạo thật đến viếng mẫu thân. Còn bình thường thì dùng khăn che mặt. Nhờ vậy mới thoát được sự hãm hại của Mộng Điệp……..

Ục… Ục… Ục …Ục …, lúc này lại có một tiếng động không thích hợp vang lên…

Tôi xấu hổ chỉ dám lén liếc nhìn Lan nhi…

“Đều là nô tì không tốt” Lan nhi cúi đầu “Tiểu thư đói bụng rồi phải không, nô tì lập tức đi chuẩn bị…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.