Độc Sủng Băng Phi

Chương 44: Chớp mắt đã ngàn năm



"Lần trước nghe Băng phi muội muội tấu rất hay. Tỷ tỷ đành bêu xấu. Có điều mấy ngày nay tỷ tỷ vẫn chưa tìm được từ xứng với giai điệu, không biết muội muội có thể đem xướng từ của khúc nhạc này chỉ bảo cho tỷ tỷ..."

"Mai phi tỷ tỷ quá khiêm nhường. Tài nghệ của tỷ tỷ rõ ràng cao hơn Nguyệt nhi, phải là Nguyệt nhi mặc cảm thấy không bằng...Chỉ là, ca từ của bài này muội muội không nhớ rõ lắm, ngày khác nhớ lại sẽ tấu cho tỷ tỷ vậy" tôi cũng không muốn phát sinh thêm vấn đề gì ở nơi lắm cao thủ như thế này…

Tôi vô tình nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tuyên Dương vương gia dành cho tôi...

"Hoàng tẩu, Yên nhi muốn nghe, hoàng tẩu ca cho Yên nhi nghe đi..." vẻ mặt Yên nhi vẻ khẩn cầu làm cho tôi không đành lòng từ chối...

"Ái phi, trẫm cũng muốn thưởng thức, không biết ái phi có thể giúp trẫm được toại nguyện hay không?" hoàng thượng đã mở miệng, tôi sao dám từ chối.

"Hoàng thượng đã muốn, Nguyệt nhi tất nhiên phải thành toàn" không khỏi kinh hãi, thật sự làm cho tôi thêm loạn mà "Chỉ là, Nguyệt nhi không mang theo cầm, có thể cho Quế công công đến Lãnh thu cung lấy phong cầm của thiếp mang đến?" tôi hỏi

"Chuẩn, tiểu Quế tử mau đi lấy cầm cho nương nương "

"Nô tài tuân lệnh" tôi thoáng nghe thấy Quế công công nói bên tai hoàng thượng "Hoàng thượng, ở Huyền thanh cung có phượng tê cầm, nếu nương nương thích, chi bằng người hãy cùng nương nương diễn tấu" tiểu Quế tử này, tôi có thù oán gì với ông, mà ông lại muốn hại tôi, tôi không làm gì đã bị người ta ghét, bây giờ ông còn đổ thêm dầu vào lửa, lần sau ông đừng mong đến chỗ tôi ăn bánh khoai tây nữa…

Hoàng thượng lên tiếng "Chuẩn tấu, hãy đem cầm của Trẫm đến đây "

"Dạ " Quế công công kia còn dám vui vẻ đáp lời, rồi liền vội vã chạy đi mất...

"Hoàng thượng, cầm đến" ông ấy cung kính đặt cầm lên bàn của hoàng thượng, rồi quay qua nhìn tôi cười nói "Nương nương xin mời xem thử cầm, đây chính là cổ cầm thượng đẳng ngàn năm hiếm gặp, phượng tê cầm "

Tôi thấy sắc mặt Hoàng quý phi thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ cầm này có gì đặc biệt...

"Ái phi, xin mời "

"Dạ "

Tôi thấy hoàng thượng thử gãy vài âm, so với cầm của tôi quả thật tốt hơn rất nhiều. Tiếng đàn du dương, trong suốt, không ngờ hoàng thượng biết gãy đàn, hơn nữa cầm nghệ của người tuyệt đối không thua kém Hoàng quý phi..

Hoàng thương bắt đầu tấu vài giai điệu mở đầu, tôi khẽ mở đôi môi đỏ thắm...

Nước mắt có lúc mặn có lúc ngọt

Bờ ngực của anh hôn lên má em

Quay đầu lại nơi tuyết đã đi qua

Dần dần tan thành thảo nguyên

Mà em cũng như anh chưa từng hối hận dù chỉ một giây

Tình cứ kéo dài như vậy, cứ gắn kết như vậy

Dù vận mệnh quyết định phải có người phân ly

Đường bớ biển khiến người ta phải lưu luyến

Luôn đẹp đẽ càng thêm uốn lượn

Chúng ta quá quật cường

Ngay cả trời cũng không nhẫn nại phản đối nữa

Thâm tình chớp mắt một cái đã ngàn năm

Bao lần luân hồi quyến luyến bất diệt

Đem năm tháng dệt thành thảm đỏ

Chứng kiến giới hạn tột cùng của chúng ta

Một câu đau lòng cất giữ ngàn năm

Lời thề còn lâu dài hơn cả sự vĩnh cửu

Nếu không phải trải qua bao thăng trầm

Tình yêu thật sự làm sao có thể xuất hiện?

Tình yêu vượt qua mưa gió lạnh lẽo khắc nghiệt

Mùa xuân ấm áp sẽ ở trước mặt.

Khúc nhạc đã kết thúc, toàn điện đều yên lặng ngẩn người, chỉ có vị vương gia kia đang tò mò nhìn tôi

"Ái phi, đúng là hảo từ!" người đầu tiên lấy lại tinh thần là hoàng thượng

-------------

-------------

(Huyền Hướng Thụy)

Đêm đó ta đã nghe nàng ca giai điệu này, nhưng đến hôm nay cùng nàng hợp tấu, hình như ta đã cảm thụ được thâm tình bên trong ca từ. Đây chính là tình yêu khắc cốt ghi tâm mà nàng nói sao...

--------------

--------------

Tôi thấy Mai phi trên mặt biểu lộ vẻ không được tự nhiên, có thể nàng vốn tưởng rằng tôi không biết ca từ...

"Khó có khi ái phi có nhã hứng như vậy, phượng tê cầm này trẫm ban cho ái phi!" thấy tôi giống như muốn từ chối người lại nói thêm "Không thể từ chối "

"Tạ ơn hoàng thượng "

Sắc mặt Hoàng quý phi cũng không tốt hơn Mai phi bao nhiêu, sau khi nghe hoàng thượng nói xong sắc mặt lại càng xấu hơn…

-------------

-------------

(Phượng Dương)

"Hoàng thượng?" ta tức giận lên tiếng. Lúc trước dù ta có làm như thế nào hoàng thượng cũng không ban phượng tê cầm cho ta. Hôm nay lại ép buộc tiện nhân Lãnh Tâm Nguyệt nhận lấy...

Thấy hoàng thượng nhìn ta nghiêm mặt, không tránh khỏi cúi đầu cam chịu, trong lòng dâng trào lửa hận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.