Độc Sủng Băng Phi

Chương 47: Lãnh Phong (3)



“Uhm? Nguyệt nhi, sao con có thể hỏi như vậy?” Hắn có chút nghi hoặc nhìn tôi

“Là tự cha nói ra mà”

“Ta nào có nói như vậy a?”

“Thì, thì” tôi giả bộ như không biết được điều gì trong lúc bọn họ trò chuyện, bộ dạng lúc này chỉ đơn thuần là tranh sủng

“Vậy Nguyệt nhi nói xem phụ thân sẽ chọn ai đây?” Hắn kỳ thật hiểu được ý của tôi, chỉ là giả bộ mơ hồ, thật là xảo quyệt a

“Tất nhiên là chọn Nguyệt nhi a!” Vẻ mặt tôi không có chút nghi ngờ nào

“Tại sao?” Có thể là vẻ mặt tôi đang đùa cười hắn, vậy mà hắn cũng mỉm cười lại

“Bởi vì Nguyệt nhi vốn là nữ nhi yêu quý của phụ thân và mẫu thân a! Hơn nữa, phụ thân chẳng phải vừa rồi còn nói muốn đền bù cho Nguyệt nhi ư, vậy đương nhiên là sẽ chọn Nguyệt nhi a!” Tôi nói với vẻ mặt chăm chú

“Vốn dĩ, Nguyệt nhi vốn là nữ nhi của phụ thân, vậy nên phụ thân sẽ làm Nguyệt nhi hạnh phúc”

“Thật sao?”

“Tất nhiên”

“Hoàng thượng giá lâm” một tiếng hô vang lên, cắt ngang việc tán gẫu của tôi cùng tướng quân, có điều, bây giờ có đôi chút đều rất tùy ý

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng”

“Thần tham kiến Hoàng thượng”

“Hãy bình thân”

“Tạ Hoàng thượng”

“Nguyệt nhi, cùng nhạc phụ trò chuyện rất vui vẻ?”

“Tạ Hoàng thượng đã đồng ý cho Nguyệt nhi được gặp phụ thân”

“Tướng quân, ta vốn là ưng thuận cho tướng quân ở lại đây, chỉ là, trong hậu cung mà có nam tử ra vào thì thật là bất tiện, mong tướng quân hãy thứ lỗi”

“Tạ Hoàng thượng đêm nay đã cho Lãnh Phong được gặp nữ nhi, thần xin cáo lui”

“Đi đi”

“Hoàng thượng, sao người lại tới đây?” Tôi nhớ rõ Hoàng thượng bây giờ lẽ ra phải ở tại Huyền Thanh Cung làm việc, vậy mà hiện tại lại…

“Như thế nào, ái phi không hoan nghênh Trẫm?” (Pig: là ta thì sẽ cho tên HT đó 1 cước PIA ~~~~ bay, haizzz…… Sò bao h ta mới gặp Tiểu Hải cùng Hàn ca đây *hừm hừm*)

“Không phải, chỉ là lúc này Hoàng thượng không phải nên ở tại Huyền Thanh Cung ư?” Tôi nghi hoặc hỏi

“Ưm? Ái phi xét hỏi Trẫm? Thậm chí ngay cả…”

“Hoàng thượng thứ tội, vốn là tối nay chính Hoàng thượng đã nói vậy mà” tôi vội vàng quỳ xuống, như thế nào mặt hắn lại có thể thay đổi như vậy a

“Tốt lắm, mau đứng lên đi, Trẫm chỉ đùa với nàng thôi mà!” Đỡ tôi đứng dậy “Trẫm chỉ là tới xem một chút, nếu ái phi không có việc gì, vậy Trẫm đi về trước…”

“Tạ Hoàng thượng quan tâm!”

“Hoàng thượng đối với nương nương thật là tốt!” Tử nhi vừa tháo trang sức cho tôi, vừa hưng phấn mà nói

“Ưm? Tử nhi như thế nào lại nói như vậy?” Tôi có chút ngạc nhiên hỏi

“Nương nương, chẳng phải đêm nay Hoàng thượng đã ban tặng cho người Phượng Tê cầm sao?”

“Đúng, vậy thì sao?”

“Nương nương chắc không biết, Phượng Tê cầm này chính là cầm tốt nhất ở triều đình ta! Ban đầu nó là cống phẩm rồi sau đó, Hoàng quý phi lại cực kỳ yêu thích, trong cung mọi người ai cũng đều tưởng rằng Hoàng thượng sẽ ban tặng cho Hoàng quý phi, vì dẫu sao tài đánh đàn của Hoàng quý phi rất cao siêu, hơn nữa địa vị của quý phi lại cao hơn hẳn những người khác, nhưng không nghĩ tới, Hoàng thượng đêm nay lại ban tặng cho nương nương, đây không phải là minh chứng cho việc Hoàng thượng đối với nương nương rất tốt sao? Bây giờ Hoàng thượng đối với nương nương tốt như vậy, nương nương còn có điều gì để mà lo âu?” Tử nhi vẻ mặt vui vẻ, quen biết lâu như vậy, nương nương là người như thế nào, những người hầu ở Lãnh Thu cung đều hiểu rất rõ, bởi vậy càng xem nương nương như là người thân mà quan tâm, lại càng có thể cùng nương nương trêu đùa, một chủ tử như vậy, có thể được hầu hạ, có thể nói đó là may mắn ba đời a! Lan nhi trong lòng nghĩ tới!

“Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng buổi tối thường xuyên đến Lãnh Thu cung, tại sao nương nương không giữ Hoàng thượng ở lại qua đêm, nếu là những nương nương khác họ đều chỉ mong sao Hoàng thượng sẽ ở lại a!” Tử nhi tỏ ý không khỏi tiếc nuối mà trêu ghẹo tôi! Nương nương, thật là chẳng giống những nương nương khác, họ đều chỉ mong sao lúc này Hoàng thượng ở lại qua đêm, còn nương nương thì luôn luôn khước từ mà đem Hoàng thượng đẩy ra bên ngoài, từ trước tới nay đều không ở lại qua đêm, hay cho dù là Hoàng thượng đã ở lại nơi này mấy đêm, cũng chưa từng… (Sò: ba chấm này có ai hiểu hok??? Sò hok hiểu á, ai giúp Sò hiểu đi, hix, ta biết là thể nào cũng có người nói ta giả nai tơ, thiệt là ủy khuất, ta đi tu luyện đây, hok dịch truyện cho các nàng nữa)

“Xú nha đầu, thật lớn mật a! Dám trêu ghẹo ta! Xem ta không chỉnh đốn ngươi” nói xong, tôi liền ôm lấy nàng, thọc ghẹo nàng, cho đến khi nàng cầu xin mới thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.