Độc Sủng Băng Phi

Chương 55: Tuyên Dương vương gia (2)



“Như thế nào hoàng tẩu, không tin ta? Hay là?” Nhìn thấy tôi không trả lời tiếp, chỉ bất đắc dĩ cười cười, hắn lên tiếng hỏi

“Không phải, chỉ là không biết nên nói như thế nào thôi” tôi lại thở dài một hơi

“Cuộc sống trong cung, tuy là vô ưu vô sầu, nhưng mà, dù sao vẫn có cảm giác thiếu phần tự do, thiếu phần tự tại, càng thiếu phần mong muốn được làm theo ý mình…”

“Bất kể ai đang làm gì đó, đều có người nhìn chằm chằm, có người dõi theo, ai được sủng ái, thì có người đố kỵ, ai không được sủng, cũng sẽ có người soi mói, rốt cuộc như thế nào thì được xem là tốt, như thế nào thì được xem là không tốt…”

“Có lẽ, cứ thuận theo câu nói kia, chẳng phải bản thân mới là tốt nhất sao! Người ở trong cung thì lại muốn đi ra ngoài, còn người ở ngoài cung lại muốn tiến vào…”

“Hoàng tẩu nói quả thật sâu sắc, trong cung vô số chuyện, làm sao có thể đánh giá được đúng sai, có lẽ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất kì lỗi lầm nào, chỉ có quyền lực với thế lực…” Nhìn thấy nụ cười hắn thật chua chát “Chẳng phải bản thân mới là tốt nhất sao, câu nói này thật hay…”

…..

Trong chốc lát vậy mà lại đều không nói gì, từng người chìm vào khoảng không trầm lặng của riêng mình, chẳng phải bản thân mới là tốt nhất sao…

Mưu cầu, rốt cuộc là cái gì…

…..

“Không biết hoàng tẩu vừa mới ca bài gì vậy? Có thể hay không cho phép ta nghe lại lần nữa?” Không biết qua bao lâu, một thanh âm yếu ớt truyền vào trong tai tôi, êm ái như vậy, dường như sợ rằng cắt ngang dòng suy tư của tôi, rồi lại tràn đầy khát khao…

Tôi cười cười “Bài ca đó có tên là “Phiêu diêu”, vương gia nếu muốn nghe, vậy thì Nguyệt nhi sẽ ca lại một lần nữa”

“Đa tạ hoàng tẩu, song sau này hoàng tẩu đừng xưng hô vương gia vương gia nữa, hãy gọi ta một tiếng Dương đi!” Nhận thấy ánh mắt hắn thật kiên định, hắn đã là đệ đệ của Hoàng thượng, chắc cũng không sao…

“Thôi được, Dương!”

…..

Hé mở đôi môi đỏ thắm, giọng ca cứ thế bay lên, chỉ là, lần này tôi không hề phiêu diêu nữa, mà đã hạ quyết tâm, đi tìm tương lai cho riêng mình …

@ Sò: đoạn này tác giả cho thêm lời 1 bài hát vào, dài khủng khiếp, nếu dịch ra rất mất thời gian, Sò cũng thấy là hok cần thiết cho lắm, cho nên Sò đã tìm được bài hát đó trên youtube, các bạn nghe nhạc live thế này còn thấy hay hơn ý =))

Bài hát: Phiêu diêu (飘摇)

Biểu diễn: Châu Tấn (周迅)

Cùng nhau tâm sự, trái tim tôi, lần đầu tiên tràn đầy sự dịu dàng, cuộc sống như thế, mới không uổng công một đời người, trong cung mà tranh đấu với nhau, quả thật là không thích hợp với tôi…

Không nhận ra rằng, sắc trời đã dần dần tối sầm …

“Hoàng tẩu, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về thôi!”

“Ưm” tôi gật đầu, bỗng nhiên có chút luyến tiếc hắn, hắn là người bằng hữu đầu tiên có thể khiến tôi cảm mến như vậy, không có chút giấu diếm hay hoài nghi nào, trực giác mách bảo tôi rằng, hắn có thể tin tưởng được… Chỉ là, không biết, sau này sẽ như thế nào

“Dương, tối nay đệ có ở trong cung dùng bữa không?” Thật ra rất muốn nói với hắn, nếu không thì hãy cùng tôi tới Lãnh Thu cung! Hoàng tẩu tôi tự mình sẽ xuống bếp, không đành lòng chia tách khỏi hắn sớm như vậy, nhưng mà, dù sao cũng là trong cung, cho dù hắn có là Vương gia, cũng không thể… (Pig: chẹp, tiếc ghê, tác giả cho Dương ca x/hiện thật chớp nhoáng rồi vụt tắt)

“Không được, đệ phải trở về ngay” hắn cười cười, nhận thấy tôi như có chút gì đó mất mát “Có điều đệ cũng đã nghe nói tới tay nghề nấu ăn ngon của hoàng tẩu, nếu có cơ hội, đệ nhất định sẽ tới thưởng thức đó”

“Hoan nghênh!” Chỉ chốc lát đã bước ra khỏi ngự hoa viên, đến đây phải cáo biệt rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.