"Thụy, sao vậy a? Sau khi lên buổi triều sáng người không hề vui?" Tôi cười nghênh đón Hoàng thượng mặt đang hằm hằm.
"Không có gì, chỉ là bọn họ đã đến rồi, thật không ngờ lại nhanh thế" Hừ một tiếng" Tối nay tại phủ tướng quân có yến tiệc đón bọn họ, ta không biết có nên đi không?"
"Sao lại không đi? Không đi không tiện nói lý do cho bọn họ, hơn nữa còn làm cho bọn họ nghĩ rằng Hoàng thượng là người dễ bị bắt nạt a!" Tôi cười. Phủ Tướng quân, bọn người đó vẫn tưởng rằng nơi đó là Phủ tướng quân ngày trước, nếu không vì quốc gia, Lãnh Phong bây giờ cũng không cho các người bước vào một bước đi!
Thấy được tình yêu của Lãnh Phong dành cho nương, tôi biết được rằng lần đánh cược này của tôi là đúng. Chỉ là thật không ngờ rằng ông ngoại lại xuất hiện, càng làm cho trong lòng Lãnh Phong thêm kiên định. Hôm đi viếng mộ nương, tôi thu hoạch được lợi ích không nhỏ. Hiện nay ông ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi sao có thể không quan tâm tình cha con này chứ. Suy cho cùng tôi chiếm cứ thân thể con gái ông ấy, cho dù ông ta không đối xử tốt, cũng là cha của cô ấy. Hơn nữa, ông ấy bây giờ chỉ còn một người con gái duy nhất, thế thì để tôi thay con gái thật của ông ấy báo hiếu cho ông ấy đi, huống hồ tôi bây giờ cũng cảm nhận được thứ tình thân mà trước đây không có.(Mọi người đọc đến đây chắc là sẽ có thắc mắc, các bạn đừng nên sốt ruột, phía trước ngẫu nhiên đề cập đến thôi, chính là ở trong phần điều tra đó mà, phía sau sẽ giải thích cho các bạn rõ ràng a - tác giả)
"Nguyệt nhi, ý của nàng là trẫm nên đi? Hơn nữa lại muốn phải nể mặt bọn họ?" Thụy nhìn nụ cười trên mặt tôi.
"Đúng, ý của ta chính là như thế. Hơn nữa, Nguyệt nhi cũng muốn đi" Tôi lắc lắc cánh tay hắn. "Ta cũng lâu lắm rồi chưa về nhà, để ta đi cùng a!"
"Uhm, là nguyên nhân này sao? Sao ta lại nhớ Nguyệt nhi không muốn về nhà mà?" Nhìn thấy mặt tôi đầy "xảo quyệt", hắn đột nhiên ôm lấy tôi "Nguyệt nhi, mau nói nguyên nhân a, nàng ầm ĩ đòi đi, rút cuộc là nguyên nhân gì?"
Có trời biết, tôi ghét nhất là kiểu hành động này, thế nhưng lần này, tôi rất nóng lòng, xem ra vẫn chưa bị hắn phát hiện rồi. Tôi vẫn chưa muốn thú thật, giả bộ nũng nịu nói" Làm gì có a, Nguyệt nhi nói thật mà"
"Thật sao? Thật sao?" Mặt hắn chả chút nào tin tưởng, vừa nói vừa cù, biết rõ tôi sợ nhất là buồn.
"Được rồi, ta nói, ta nói"
Hắn buông tôi ra, tôi chỉ còn cách nói sự thật" Ta nghe nói tối nay kinh thành có hội thơ gì đó, ta muốn đi xem xem, biết người chắc chắn không đồng ý cho ta xuất cung, cho nên mới cùng người đến phủ tướng quân. Lúc đó sẽ nhờ người khác đưa ta đi xem a.."
"Nói sớm không tốt sao!" Hắn nhíu mày mà cười. "Được rồi, thuận theo ý nàng đi, tối nay đến phủ tướng quân, nếu như thật sự vô vị, ta sẽ đưa nàng đi tham gia hội thơ, được không?"
"Thật là, tốt quá đi!" Tôi nghe xong, nhảy cẫng lên, lại còn thơm một cái vào má hắn.
Tôi kỳ thực cảm thấy rất hiếu kỳ, hội thơ ở kinh thành rút cuộc là như thế nào a, có vui hay không vui, không biết bao giờ sẽ có hội Hoa đăng... có thể trước khi đi Lợi Châu hưởng thụ một chút niềm vui thì tốt quá!
Chỉ biết bản thân đang vui, bỗng nhiên quên phắt mất người bên cạnh.
Nghe hắn e hèm, tôi bình tĩnh trở lại "Thụy, đa tạ người!"
"Nguyệt nhi, nàng rất thích những thứ như thế a? Vậy sao nàng không thích tham gia yến tiếc? Không giống nhau sao?"
"Đương nhiên không giống rồi, tham gia yến tiệc còn có rất nhiều quy tắc, ta thật không thích chút nào. Hơn nữa tham gia các hội kia hoàn toàn không giống, ta quả thực rất muốn xem các tài tử kinh thành rút cuộc ra sao..." Mặt đầy kỳ vọng, không biết đến lúc đó có nhiều cái vui hơn không. Hihi, cứ thế mà nghĩ, cảm thấy rất tuyệt a!
"Thì ra nàng đi chỉ vì muốn xem tài tử?" Một giọng nói lạnh lùng vang bên tai, chết rồi, sao tôi kích động tới mức quên cả người bên cạnh chứ!
Vội vàng víu cổ hắn, "Đương nhiên, vị tài tử đẹp nhất chính là ở bên cạnh ta a, có điều, có lẽ ở đó còn có cả tài nữ a!" tôi cười, kiễng chân nhắm thu hút sự chú ý của hắn, nếu không, coi như xong.... có trời mới biết, Hoàng thượng mà ghen thì sẽ phiền phức thế nào....
Muốn đánh không được, muốn mắng cũng không xong.
Nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của tôi, hắn cuối cùng cũng thay đổi "Được rồi, nàng đi chuẩn bị xiêm y đi, một bộ cho yến tiệc buổi tối, một bộ xiêm y thường dân, đến lúc đó cầm đi theo. Có điều, có đi được hay không đừng trách ta không nhắc trước a"
"Thụy, tối nay không cần phải mặc đồ trong cung được không? Người cũng mặc đồ bình thường được không?" Tôi cười nói, mặc dù tôi không để ý, thế nhưng, có một số lễ nghi vốn dĩ phải theo, mà tôi thì không biết, chỉ làm cho bọn họ cười chê mà thôi.
"Được, ta đồng ý!" Nhìn thấy hắn trầm ngâm một lúc, nghĩ lại, hắn cũng suy nghĩ cho tôi rồi, "Hôm nay coi như đi thăm nhạc phụ"