Độc Sủng Băng Phi

Chương 84



Sớm đã nhìn ra sự bất mãn của các ngươi, đã thế thì tối nay ta cho bọn ngươi biết mặt, nhớ kỹ rồi, hừ, cô nương tối nay bắt các người tâm phục khẩu phục mà chịu thua, dạy cho bọn ngươi một bài học, đừng có kinh thường nữ nhi chứ.

"Được, ta xuất vế đối trên, chỉ là vế đối này viết ra có khi tốt hơn, không biết ở đây có giấy bút?"

"Đem giấy bút đến"

Không lâu sau, mực bút đã đầy đủ. Tôi cầm chiếc bút lông, nhưng không hề hạ bút, để tôi viết bằng bút lông, hay là không muốn mất mặt đi..

Tôi liếc Thụy một cái, nghĩ ra chữ của hắn chắc chắn thập phần bay lượn, hơn nữa, nếu hắn viết, tương lai sẽ có giá trị.

Đưa chiếc bút lông đặt vào tay hắn:" Công tử, xin công tử giúp tiểu nữ hạ bút đi!"

Tôi cúi cúi người, sau đó đến bên tai hắn nói thầm nho nhỏ.

Hắn gật gật đầu, đến bên chiếc bàn, phác phác vài cái, mấy chữ to đã in trên nền giấy, một tay cầm giấy, một tay giương lên, đưa lên rồi lại đặt xuống....

Lão giả đó nhìn thấy chữ, trong chớp mắt càng cảm thấy bất ngờ, rồi cười lớn" Cô nương, câu đối hay"

Nghe mọi người xung quanh đọc ra, chính là câu mà tôi thích nhất "Yên diên diễm thiềm, yêm yên nhãn"

Bao nhiêu người nhìn thấy như thế, nhưng tuyệt không có ai đối được hoàn chỉnh với vế đối đó. Bây giờ, xuất cho bọn ngươi, tin là bọn ngươi cũng hết cách đi.

.......

Trong lòng tôi vui sướng mà cười to lên, muốn ta bị cười chê ư? Đừng có nằm mơ....

Tôi cười cười, đi đến trước mặt bọn họ: "Công tử có nghĩ ra được vế dưới?"

Một khắc, toàn bộ im lặng, không ít người ầm ĩ đòi tôi đối vế dưới.

Tôi cười cười "Xin lỗi các vị, vế dưới xin mời các vị giúp tiểu nữ đối rồi!"

Không thèm để ý đến âm thanh phía sau....

Tiếp sau tiết mục là phần ngâm thơ hay thẩn gì đó, tôi kỳ thực không còn hứng thú, đối với trò câu đối còn có chút hứng khởi, thế nhưng phần thơ thẩn này, mỗi người một sở trường, tôi không dám bình luận....

Chỉ nghe thấy bọn họ đông một bài, tây một bài, tôi tuyệt không cảm thấy thích chút nào, nhưng nhìn thấy Thụy xuất sắc trong đám bọn họ, trong lòng không khỏi dấy lên niềm vui sướng.

Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, phần thưởng đó vẫn là tặng cho tôi. Mặc dù tôi không có tham gia phần thi thơ về sau, nhưng vế đối mà tôi ra đã làm cho toàn bộ khẩu phục tâm phục, hơn nữa tôi lại là lớp nữ giới đầu tiên.

"Cô nương, tối nay cô đã cho chúng tôi được mở mắt, không biết cô nương có thể để lại đây một bài thơ, để lão mộc lưu lại một kỷ niệm?"

Đã đến lúc kết thúc rồi, tôi đương nhiên không tiện từ chối, đành cười nói "Đa ta lão nhân gia xem trọng, xin lấy giấy bút!"

Đưa mắt nhìn Thụy một cái, hắn bèn đến bên cạnh tôi "Lại bắt ta lao động a?"

"Mong công tử giúp hoàn thành"

Cùng với hắn nhìn ra phía bàn, tôi chậm rãi ngâm:

"Xứ xứ phi hoa phi xứ xứ

Sàn sàn bích thuỷ bích sàn sàn

Trọng trọng lục thụ lục trọng trọng

Thanh thanh tiếu ngữ tiếu thanh thanh"

"Không phải là thơ, nhưng coi như ta để lại cho các vị một kỷ niệm đi!" Tôi cười chuẩn bị rời đi.

"Cô nương, xin dừng chân. Không biết cô nương hương danh gì?" Tôi nhìn thấy ông ấy ngần ngại hỏi.

Nhìn sang Thụy, hắn không có phản ứng gì lắm, tôi cười:

"Nếu mọi người không ý kiến gì, thì gọi ta là Nguyệt nhi"

"Cô nương đã không muốn nói, chúng ta cũng không ép buộc! Nhưng phần thưởng này cô nương định dùng vào việc gì?"

"Không biết có thể phiền một chút đến lão nhân gia chuyển phần thưởng này đến ngoại thành cho đám dân đen. Đám dân đen lưu lạc đó rất cần sự giúp đỡ của lão nhân gia...Nguyệt nhi xin cáo từ..."

Nói xong, tôi bèn không quay đầu lại, muốn rời khỏi đây, lúc này không tiện kéo Thụy, nhưng tôi cũng không thể đứng đây mà chờ, chơi đùa xong rồi, nên đi thôi.

......

Tôi biết, tôi mà đi, Thụy nhất định sẽ đuổi theo sau...

Thế nhưng, thật không ngờ tới, tôi vừa rời đi, không biết bị cái gì ngáng một cái, hướng về phía dưới đài mà ngã xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.