Độc Sủng Băng Phi

Chương 91: Ngoại truyện Tuyên Dương Vương gia: Mở tiệm 2



Ta lại nghe thấy nàng nói "Ông chủ, chính là như thế này, mỗi một mẫu ông làm 100 cái, giá tiền giống như lần trước, được không?"

"Cô nương thật hào phóng, bao giờ thì cô nương cần?" Ông chủ mặt đầy vui mừng.

"Cần thật nhanh đi, tốt nhất trong vòng 10 ngày phải làm xong, không biết ông chủ có làm được không?"

"Cô nương, cái này e rằng có chút gấp gáp quá..."

"Ông chủ, nếu như lo ngại về giá cả, ông cứ đề xuất, nhưng nhất định phải đảm bảo trong vòng 10 ngày phải làm xong" Nhìn thấy nàng biểu lộ rõ sự kiên định, cảm thấy nàng thật tận tâm tận lực.

"Được, cô nương hào phóng như thế, ta nhất định sẽ hoàn thành"

"Vậy thì ông chủ, bọn ta đi đây. Những thứ này chúng ta cầm đi trước a"

Rời khỏi tiệm kim khí, ta vội hỏi ngay "Nguyệt nhi, những thứ này rút cuộc là dùng vào việc gì?"

"Chờ một chút người sẽ biết ngay" thấy nàng giao phó cho tùy tùng đi tìm thêm vài người nữa, tụ tập tại ngôi nhà vừa mới mua.

"Bác Vương, bác Vu.....tìm các bác đến chính là vì việc mở tiệm này" Ta nhìn thấy nàng lấy ra một tờ giấy phác thảo, "Mọi người nhìn cái này, ta cần mọi người mỗi người phụ trách một gian tiệm, cứ theo như quy cách này mà bố trí cho tốt, hơn nữa, bàn ghế đều phải làm như thế này" Nàng lại cầm lên tay chiếc nồi vừa lấy từ cửa hàng kim khí "Cái lỗ trên bàn cần to như thế này, không vấn đề gì chứ..."

"Tiểu thư, ở đây.."

"Ồ, ở đây thì như này..."

........

Nhìn thấy nàng làm việc với tinh thần chăm chỉ như thế, từng bước từng bước giải thích, hoàn toàn không phải nử tử được dưỡng trong khuê các. Tài năng của nàng, trí tuệ của nàng, đều làm người ta như thế mà khâm phục...

Nàng cứ thế bận rộn giải thích, đã sớm quên mất ta rồi, nhưng nhìn thấy nàng có tinh thần như thế, ta tuyệt cảm thấy đó là một cách hưởng thụ....

"Được rồi, mọi người còn thắc mắc gì không?"

"Không có" Bọn họ trả lời, ta thấy nàng thở phào một tiếng.

"Về việc phân phó nhân viên, bác Vương phụ trách nhé. Nhất định phải bố trí tốt cho mọi người..."

"Yên tâm đi, tiểu thư, ta nhất định sẽ làm tốt"

Nhìn thấy nàng, vuốt vuốt mái tóc, nét mặt như giãn ra, nhìn ta đứng bên cạnh, lộ ra chút ngại ngùng nói" Dương, xin lỗi a, đã bỏ sót người rồi..."

"Nguyệt nhi, không sao, nghỉ ngơi một chút đi!" Ta cười.

Nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó, mặt đầy kỳ vọng nói với ta "Dương, lúc ta không thể đến được, người có thể giúp ta trông coi một chút được không?"

Không dám bỏ qua ý nàng, ta gật gật đầu" Được"

"ye, tốt quá rồi!" Nàng hét to lên, làm bọn ta kinh ngạc, nhìn thấy nàng vui vẻ thế này, trên mặt mọi người cũng hiện lên nét cười sáng lạn.

....

"Nguyệt nhi tiểu thư, vị này là"

"Mọi người gọi là Huyền công tử đi, lúc ta không ở đây, có bất cứ việc gì đều có thể tìm công tử..."

"Được, tiểu thư!"

Bọn họ lần lượt đều rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta, ta rót một tách trà đưa đến tay cho nàng.

"Dương, cảm ơn người. Nói lâu như thế, ta sắp chết khát đến nơi rồi!"

"Người a!" Thấy nàng từng ngụm to mà uống, ta cười "từ từ thôi". Nói xong lại rót đầy chén trà cho nàng, xem ra nàng thật sự rất khát, quên cả hình tượng của bản thân nhưng rất mực tự nhiên. Nàng, vốn dĩ không nên chịu sự trói buộc....

Tiếp xúc với nàng ở ngoài hoàn toàn khác với trong cung, nếu như nói ở trong cung nàng như tiên nữ không vướng chút bụi trần, thế thì ở ngoài cung, nàng chính là quan âm cứu khổ cứu nạn....

"Đúng rồi, Nguyệt nhi, mấy người này người tìm ở đâu vậy? Đáng tin không?" Ta lo lắng hỏi.

"Bọn họ a, chính là đám dân đen đó mà" Mặt nàng hoàn toàn thư thái "Để bọn họ vì chính mình mà phấn đấu, bọn họ nhất định không để ta thất vọng đâu"

"Cũng chỉ có thể như thế" nhìn thấy nàng kiên định, ta biết không nên nói thêm gì nữa, trong tâm âm thầm giúp đỡ nàng vậy.

"Thế nhưng, người nói tiệm lẩu rút cuộc là cái gì a? Ta phát hiện ra không chỉ có ta, mà bọn họ cũng đều không hiểu"

"Cái đó a, là một món ăn ngon mà, đem tất cả các loại rau cho vào nồi nấu chín, sau đó thêm gia vị, ăn thay cơm..." nàng cười cười giải thích, nhưng ta vẫn cảm thấy rất mơ hồ.

"Được rồi, ta không giải thích nữa, hôm nào mời người ăn một bữa, sẽ biết ngay thôi" thấy ta vẫn cứ chưa hiểu, nàng trực tiếp lắc lắc tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.