Độc Sủng Băng Phi

Chương 93: Ngoại truyện Tuyên Dương vương gia: Lãnh Phi sảy thai



Ta âm thầm chờ đợi nàng, nhưng xem ra Hoàng huynh đối với nàng ngày càng tốt, trong lòng mặc dù có một chút khó chịu, nhưng thật tình rất vui. Có Hoàng huynh chăm sóc, nàng sẽ rất hạnh phúc đi!

Thế nhưng, ta quên mất, tình cảm đó của Hoàng huynh, càng làm cho những nữ tử ở Hậu cung hận nàng, chỉ là, thật không ngờ, sự việc đến nhanh và bất ngờ quá.

Ngẫu nhiên đi tới Lãnh Thu Cung, ta phát hiện ra đám Thái y đang quỳ dưới đất, đám nha hoàn, công công càng gấp gáp hơn, ta mới biết, nàng đã sảy thai, hơn nữa kẻ hại nàng chính là bốn nữ tử đó...

Hôm đó, ta không có vào, bởi vì ta biết Hoàng huynh sẽ ở bên cạnh nàng an ủi.

Thế nhưng, lúc ta một lần nữa đến thăm nàng, nàng tuyệt nhiên như thế mà tiều tụy, như thế mà bất lực....

Gò má nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu. Ta biết, nàng thực sự rất đau khổ, nhưng ta cũng không biết phải nên nói gì.

Nàng hỏi ta "Dương, nếu như Hoàng thượng trị tội bọn họ, có phải sẽ có những ảnh hưởng rất lớn không?"

Ta lặng đi "Tẩu tẩu có ý gì?"

"Hoàng thượng, có phải hiện nay không dám làm gì bốn người bọn họ, không được xảy ra mâu thuẫn với bốn người bọn họ?"

Đến lúc đó ta mới hiểu suy nghĩ của nàng, thì ra, nàng lo lắng cho Hoàng huynh.

Bản thân ta biết, Hoàng huynh ngẫu nhiên cũng cùng nàng bàn quốc sự. Ta trầm mặc một chút rồi nói "Không giấu gì tẩu tẩu, thế lực đứng sau bọn họ bốn người không nhỏ, hơn nữa, mặc dù chúng ta biết rõ do bốn người bọn họ hại tẩu tẩu, nhưng bọn họ miệng vẫn nói không biết gì, cho nên..."

"Ta hiểu rồi." Nhìn thấy cặp mắt bất lực của nàng, mặc dù ta không nhận thức được, nhưng ta hiểu nỗi đau khi làm một người mẹ mất đi đứa con của mình mà không được báo thù....

"Hoàng tổ mẫu đã nói qua cho ta nghe rồi"

"Tẩu tẩu" Ta không chịu nổi khi nhìn nàng đau khổ, khe khẽ nói.

"Ta rất hận, rất hận, vì sao ta lại ở trong cung này, vì sao ta lại...Nếu như ta không phải nương nương, ta sẽ không mất đi đứa con, nếu như ta không phải nương nương, ta sẽ không phải sau khi mất con mà còn phải nhẫn nhịn, nếu ta không phải nương nương, ta sẽ không phải vì người mình yêu mà hi sinh thế này, không phải....."

"Tẩu tẩu, đừng đau khổ nữa, con còn có thể có lại, nhưng người nhất định phải chú ý tới bản thân mình, sức khỏe mới là thứ quan trọng nhất" Nhìn thấy nàng nói ra những điều trong tâm khảm, trái tim ta thật đau. Hoàng cung này thật sự không thích hợp với nàng.. Có lẽ, ngoài ta ra, nàng ngay cả đến người tâm sự cũng không có. Rõ ràng là đau khổ, lại phải trước mặt người khác giả như không quan tâm, rõ ràng là rất muốn báo thù, vì Hoàng huynh mà lại phải nhẫn nhịn, lại phải cầu Hoàng huynh không nên truy cứu. Tất cả những đau khổ đó, nàng thế nào mà có đủ dũng khí đón nhận....

Thấy nàng bất lực ngồi ở đó, ta thật sự rất muốn lên tiếng an ủi.

"Tẩu tẩu, người muốn khóc thì khóc đi, khóc được sẽ dễ chịu hơn, có điều gì không nói được với người khác hãy nói với ta, đừng làm khổ chính mình"

"Dương, cảm ơn người!" Nghe thấy lời nàng nói rất nhỏ truyền đến.

"Nếu như có thể, ta nguyện người(Hoàng thượng) chỉ là một người dân bình thường. Như thế, ta có thể thực sự có người, thực sự suy nghĩ đến việc của hai chúng ta, có thể cùng với người sống một cuộc sống giản đơn........Ta thật không muốn đứa con của ta sống trong hoàn cảnh bế tắc này, không muốn.... Thứ ta muốn chỉ là một tình yêu đơn giản nhưng hoàn chỉnh...Kỳ thực ta rất không muốn danh hiệu này, chỉ muốn một tình yêu chân thành."

Lúc ngừng lúc nghỉ, truyền đến những lời nói không hoàn chỉnh nhưng ta hoàn toàn hiểu được tấm lòng đó của nàng. Nàng, chỉ muốn yêu một người đơn thuần, không cần kèm theo chức sắc....

.......

Vốn cho rằng, sự việc sẽ kết thúc nhanh thôi, mà không ngờ, Hoàng huynh lạiđể ý nàng, lại còn có thể cãi nhau với nàng. Nàng vì biết sự việc sẽ càng nghiêm trọng nên đã cản trở. Kết quả của việc cản trở đó lại càng làm nàng thêm đau.

Hôm đó, không biết vì sao Phượng Dương lại tìm ta, nói Lãnh Phi nương nương xảy ra việc, bảo ta đi xem xem, nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của nàng ta, ta biết chắc chắn sẽ có điều không ổn... Muốn ta đi xem để Hoàng huynh lại phát sinh thêm hiểu lầm, thế nhưng, rất may, Hoàng huynh lại rất hiểu bọn ta, cũng rất thông cảm...

Biết rõ dụng tâm của Phượng Dương, nhưng cuối cùng cũng không nỡ bỏ rơi nàng, vậy mà lúc ta đến Lãnh Thu Cung ta nhìn thấy một khuôn mặt như tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.