Độc Sủng Băng Phi

Chương 95: Lời hứa



May mà đã an toàn về tới cung. Không biết tại sao ở bên ngoài ta lại không nghĩ tới, nếu như Hoàng thượng có việc gì, tôi có lẽ đã... Nghĩ là mà thấy sợ, thật không biết bản thân lúc đó nghĩ gì nữa, huống hồ, còn có hai người con trai của Kiêu Kỵ Hầu....

"Nguyệt nhi, câu đối của nàng thật hay"

"Đa tạ Thụy đã quá khen" Tôi cười, ôm lấy hắn. Còn hai ngày nữa phải đi rồi, thật không nỡ. "Nhưng Thụy còn hay hơn, thật là khí phách, ta chỉ là vì có người ở đó mới ứng khẩu được, nếu như không có người, e rằng nghĩ cũng không ra a!"

"Xem ra là công lao của ta đi, thế thì Nguyệt nhi có phải là cần cảm ơn ta không?" Mặt hắn đầy ranh mãnh, biết hắn muốn gì....Nhưng mà sau khi tôi đi, cùng với người không phải là tôi, mà là người khác, trái tim tôi từng trận chua xót...

"Nguyệt nhi sao vậy?" Nhìn thấy thần sắc tôi biến đổi.

"Ta không sao, chỉ là sau khi ta đi, Thụy sẽ cùng với người khác, trong lòng ta..." Tôi nhè nhẹ nói " Ta biết ta không nên như thế, nhưng mà, ta chính là ta, ta không thay đổi được tâm ý, ta chỉ hi vọng trong tim người chỉ có một mình ta, một mình ta mà thôi..."

"Nguyệt nhi, nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi" Nói xong hắn cúi xuống hôn tôi.

Biết là hắn chỉ là an ủi tôi, vua của một nước làm sao có thể....cho nên tôi tự biết vận mệnh của bản thân mình... Thụy, ta nhất định sẽ giúp người, nhưng, cho đến lúc đó, tôi cũng sẽ không do dự mà ra đi. Dù sao đi nữa, tôi trong trái tim người, vĩnh viễn không nặng bằng cả quốc gia này.

Vừa mới nghĩ đến việc ra đi, trái tim tôi bỗng run lên, cũng không biết ra đi như thế có được thuận lợi giống như suy nghĩ không, có việc gì xảy ra không....

"Thụy, lần này ta đi, người nhất định nhớ phải tuyệt đối cẩn thận." Tôi nghiêm túc nói, cứ có cảm giác mơ hồ rằng sẽ có sự việc phát sinh, hơn nữa lại là việc xấu, mặc dù tôi hi vọng cảm giác của mình là sai lầm, thế những loại sợ hãi đó, cứ dâng lên trong tim...

"NGuyệt nhi, sao thế?" Hắn hình như nghe được sự sỡ hãi trong lòng tôi, càng ôm tôi chặt hơn vào lòng.

"Không có gì, người nhất định phải nghe lời a"

"Được, ta đồng ý" Ánh mắt của hắn tràn đầy thương yêu

"Còn nữa, người còn phải đáp ứng ta một việc nữa!" tôi tiếp tục mở miệng

"Việc gì nữa? Tối nay Nguyệt nhi sao vậy? Sao yêu cầu ta nhiều việc quá?" Hắn ngẩn người, rồi lại hồi phục ngay thần sắc "Có điều, không cần biết Nguyệt nhi yêu cầu gì, ta nhất định sẽ đáp ứng, được chưa?"

"Thụy, ta nói thật mà!" Tôi nói ra linh tính xấu của tôi, tôi và hắn nhất định đều phải cẩn thận. "Thụy, sau khi ta đi, không cần biết phát sinh việc gì, không cần biết xuất hiện vấn đề gì, chỉ cần tin tưởng ở ta, không được hoài nghi ta, hãy tin rằng trái tim ta chỉ có một mình người, được không? Người có đáp ứng được không?" Nghĩ tới kế hoạch của bản thân, nếu như hắn nghi ngờ tôi, thế thì... Nhưng bách khẩu cũng không biện hộ được... tôi lại không thể tự mình giải thích được với hắn.

"Nguyệt nhi, rốt cuộc đang có chuyện gì?"

"Thụy, ta không có việc gì. Chỉ mong người tin tưởng ta được không? Đặc biệt là Lợi Châu, không cần biết có việc gì, người cũng phải tin tưởng ta sẽ xử lý tốt ở Lợi Châu, tin tưởng rằng, tất cả những gì ta làm đều vì người, được không?" Tôi kiên định nói.

"Được, ta đồng ý" nhìn thấy sắc mặt tôi, hắn biết chắc chắn không hỏi được gì từ tôi nữa "Không hỏi thêm nàng nữa, nhưng nàng cũng phải đáp ứng ta, nhất định phải chú ý bảo trọng, không được để ta lo lắng"

"Uhm, ta nhất định sẽ chú ý" Tôi gật nhẹ đầu.

Từ sau đêm đó, kinh thành nơi đâu cũng có các tin đồn về tôi, trong hội thi thơ chỉ xuất hiện một nữ tử, mà làm áp lực cho cả hội thi, cuối cùng đã để lại một vế đối và một bài thơ, càng làm người ta kính phục bội phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.