Giọt mưa rơi lộp bộp ngày càng nặng hạt, sắc trời cũng ngày một đen ngòm, loáng cái đã chập tối.
Bên trong phòng vẫn là cuộc đấu trí gay gắt giữa Steven với An Nguyệt, không ai chịu nhường ai, mỗi âm thanh phát ra đều đinh tai nhức óc.
Nếu Steven bắt được " sóng " rồi thì sẽ không chịu dừng lại, giống như chơi trò chơi, đến khi nào thắng mới chịu dừng.
Huyết Ưu Trác im lặng đứng phía sau cuộc đấu trí, đầu cơ hồ bị ai đánh lên một cái, oang oang như ong vỡ tổ, liền chậm rãi quay người đi ra khỏi phòng.
Anh không " cam " An Nguyệt như Steven, Huyết Ưu Trác đấu võ mồm không bằng Steven nên chủ động " nhường " An Nguyệt cho hắn mà lặng lẽ rời đi.
Anh đến tìm một người có thể làm anh thoải mái, một người mà anh có thể đấu thắng võ mồm.
Không ai khác chính là cô bé mang danh phận " nô bộc ", người mà bắt anh phải lấy ra thân phận chủ nợ để bức ép cô ở lại. Nô bộc An Mạt!
Hôm nay An Mạt được Ôn Thẩm dìu đi một vòng quanh nhà, nhưng căn phòng nhốt An Nguyệt, bà đều tránh chỗ đó mà đánh sang hướng khác, nếu Ôn Thẩm nghe được tiếng An Nguyệt hét, bà đều bịt chặt tai cô lại rồi sẽ nói những câu thật to, thậm chí là nhét tai nghe vào tai cô rồi chỉnh âm lượng đến mức to nhất.
Và sau đó, bà sẽ tự động âu yếm cô, nấu rất nhiều đồ ăn ngon đem đến cho An Mạt, nhằm " bù đắp " lại những việc mà bà làm.
Nhưng vì tốt cho An Mạt, bà cái gì cũng có thể làm.
Vì Huyết Ưu Trác cứu bà một mạng, bà sẽ mạnh mẽ đẩy thuyền cho hai người này tiến đến với nhau sớm nhất có thể.
Ôn Thẩm đưa cô về phòng, cùng cô ngồi nói chuyện rất nhiều, hầu như mỗi lời nói của bà đều có bóng dáng của anh xen vào. Nhưng toàn là ý tốt, không có một chút ý xấu nào cả.
Bà nói anh đẹp trai, lại tốt bụng. Còn chăm sóc cho cô chu đáo, ân cần dịu dàng mà quan tâm đến cô, người đàn ông như vậy rất hiếm có, bảo cô phải giữ chặt Huyết Ưu Trác bên mình không là người khác cướp mất như chơi.
An Mạt đương nhiên sởn hết gai ốc, chỉ lặng lẽ ngồi nghe Ôn Thẩm nói, chỉ lặng lẽ gật đầu cho qua chuyện, vốn dĩ bà đâu biết được, cô bị anh bức ép đến cỡ nào.
- " Nô bộc! "
Tâm trí vừa nghĩ đến anh thì anh đã đột ngột xuất hiện, An Mạt liền giật mình, có chút chột dạ mà nắm lấy tay Ôn Thẩm rất chặt, mục đích lớn nhất là muốn bà ở lại, cô sợ nếu bà đi rồi, Huyết Ưu Trác sẽ tìm cách mà trêu chọc cô, bức ép cô.
Vậy nên cầm tay bà giữ lại là điều tốt nhất bây giờ cô có thể làm.
- " Ôn Thẩm, bà ra ngoài đi! "
- " Dì Thẩm, dì ở lại đi! Đêm nay con muốn ngủ với dì, dì Thẩm đừng đi! "
Ôn Thẩm bất giác nhướng mày, ngờ ngệch nhìn An Mạt rồi lại nhìn anh, hơi lúng túng mà cười cười. Sau đó rất nhanh liền giật tay ra khỏi tay An Mạt, nhưng cô dùng sức nắm tay bà rất chặt, có gỡ cũng gỡ ra được một chút thì An Mạt lại vội vàng mà nắm lại.
- " An Mạt, con sao vậy? "
Ôn Thẩm thấp giọng hỏi cô, vẻ mặt tràn ngập khó xử hết nhìn anh lại nhìn An Mạt.
Chỉ thấy cô cười gượng lắc đầu không nói.
- " Vậy để anh ra ngoài! "
Huyết Ưu Trác khẽ quay gót giày, nhẹ nhàng bước một bước rồi quay lưng đứng dựa hẳn người vào tường, mặt thấp thoáng nét cười mà đứng đó nhìn cô.
Còn cố ý đưa tay mở cửa rồi tự động đóng sập một cái rất lớn, ánh mắt vẫn chăm chú vào An Mạt không rời.
Ôn Thẩm chớp mắt nhìn anh, thấy Huyết Ưu Trác đưa ngón tay lên che miệng, bà hiểu ra vấn đề liền nén cười mà quay lại nói chuyện với An Mạt:
- " Cậu Ivan đi rồi, con...bỏ tay dì ra được không? "
An Mạt đầu hơi nghiêng qua nghe ngóng động tĩnh, lúc nãy có nghe tiếng đóng sập cửa nhưng cô vẫn không yên tâm mà nghe ngóng thêm lần nữa.
Đến khi mọi thứ đều rơi vào im bặt, cô nghĩ anh thực sự đi rồi liền thở hắt ra một hơi, tự động bỏ tay ra khỏi tay Ôn Thẩm, cong môi nở nụ cười:
- " Dì Thẩm, có phải rất đau không? "
Lúc nãy cô biết cô dùng sức lực rất nhiều để níu kéo Ôn Thẩm lại, trong lòng có chút áy náy liền mở miệng hỏi han.
Ôn Thẩm lắc đầu, vẫn là thái độ nén cười mà dò hỏi cô:
- " Con sợ cậu Ivan à? Cậu ấy làm gì con rồi à? "
Nghe được câu hỏi này của Ôn Thẩm, An Mạt có chút giận dỗi mà trề môi, bởi vì cô tin tưởng Ôn Thẩm, coi bà như người nhà nên không ngần ngại kể hết mọi chuyện cho bà nghe:
- " Anh ấy bức hôn con! Còn gọi con là nô bộc, con nói là con sẽ trả hết tiền cho anh ấy nhưng anh ấy bắt con ở lại làm nô bộc, loại đàn ông như vậy thật khiến người khác chán ghét! "
- " Loại...loại đàn ông? "
Ôn Thẩm ngẩn người ra nhìn cô, sau đó liền len lén mà liếc anh đứng ở phía cửa, thấy Huyết Ưu Trác không có biểu hiện gì khác thường ngoài nét cười rất đậm.
Gọi loại đàn ông như thế mà vẫn cười được! Bị An Mạt nói ghét mà vẫn cười?
Đúng là khi con người ta yêu vào rồi thì sẽ trở nên khác thường, anh là ví dụ điển hình như thế.
- " An Mạt, dì có việc ra ngoài một lát! "
Ôn Thẩm vừa định đứng dậy thì An Mạt lại kéo lấy áo bà:
- " Dì đi đâu? "
- " Đi nhà vệ sinh! "
Sau khi Ôn Thẩm ra khỏi phòng, ngay lúc cánh cửa vừa đóng sập lại, Huyết Ưu Trác liền cởi giày, chân trần mà đi trên nền gạch từ từ tiến lại chỗ cô.
Đi như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn, An Mạt cũng sẽ khó mà nghe thấy.
Nô bộc à nô bộc! Loại đàn ông như anh chắc chắn trên đời này chỉ có một.
Còn ghét? Ghét của nào trời trao của nấy.
- " Nô...bộc! "
Âm thanh trầm thấp vang lên trong căn phòng khiến An Mạt giật nảy mình mà quay phắt đầu về hướng phát ra tiếng nói.
Cô khẽ cau mày, bàn tay liền cấu chặt lấy ga trải giường đến mức nhàu nhĩ, có chút sợ hãi mà ấp úng lên tiếng:
- " Anh...sao còn ở đây? "
- " Phòng anh anh muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, nô bộc như em lại dám đuổi anh? "
Huyết Ưu Trác vừa dứt lời thì cả người đã bước đến gần cô, thân thể cúi xuống ghé sát mặt An Mạt.
Cô cảm nhận được hơi nóng liền ngả người ra sau, anh thuận đà hạ người xuống, khoá chặt cô trong vòng tay của anh.
- " Nô bộc, nghe nói em ghét anh? Còn bức hôn em? Bức hôn kiểu gì mà em lại không chống cự? Đó gọi là bức hôn à? "
An Mạt nuốt khạn, mỗi lời nói phát ra của anh đều có một khí thế áp đảo người khác, cô chỉ biết im lặng mà cúi thấp đầu, tâm trạng như sóng đánh mà chao đảo không ngừng.
Ôn Thẩm lừa cô! Trực tiếp để cô ở chung một chỗ với sói.
Những lời mà cô nói anh lúc nãy đều bị nghe thấy hết rồi, nếu bây giờ mở miệng ra phản kháng thì anh chắc chắn dựa vào lời nói đó mà bắt thóp cô.
An Mạt chỉ đành câm nín, để mặc anh muốn nói gì thì nói.
- " Em biết bức hôn là như thế nào không? "
Huyết Ưu Trác nghiêng đầu nhìn xuống gương mặt cô, hơi thở gần kề phả vào mặt An Mạt, cô khó chịu mà quay sang chỗ khác, liền bị anh bắt lầy cằm kéo lại, ngón tay Huyết Ưu Trác cào cào trên cằm cô:
- " Nô bộc! Để anh dạy em cách bức hôn! "
Nghe anh nhắc đến hôn thì ngay lập tức An Mạt đưa tay lên bịt miệng lại, chột dạ mà che miệng rất kĩ.
Phản ứng của An Mạt khiến Huyết Ưu Trác bật cười thành tiếng, cười đến mức chảy ra nước mắt, anh còn chưa kịp làm gì cô mà cô lại có biểu hiện như thế. Ngay đến hành động cũng rất nhanh nhẹn, chứng tỏ cô sợ bị anh hôn thật rồi.
- " Này! Anh chưa làm gì hết, em che miệng làm gì? "
- " Mặc kệ tôi! "
Âm thanh ú ớ phát ra trong cổ họng qua đôi tay lập tức bị biến đổi, đến cô cũng đâu ngờ hành động lại đi trước suy nghĩ, nhưng như vậy cũng tốt, tránh lại bị anh bức hôn.
- " Nô bộc, mau bỏ tay xuống đi!"
- " Ha, nằm mơ! "
- " Nếu không bỏ em sẽ hối hận! "
Huyết Ưu Trác nén ý cười, giọng liền thay đổi có chút nghiêm túc, còn mang theo vài phần đe doạ mà hứng thú nhìn An Mạt.
- " Ít nhất thì anh cũng phải biết chúng ta không có quan hệ gì! "
Cô vẫn che miệng, lời nói phát ra đã xen lẫn sự tức giận. Nhưng anh vẫn một mực bỏ qua, vẫn đều đều mà nói với cô:
- " Quan hệ của chúng ta bây giờ là nô bộc với chủ nhân, là chủ nợ với người nợ, em cũng đừng lảng tránh câu nói của anh, mau bỏ tay xuống, không thôi em sẽ hối hận! "
- " Nếu tôi bỏ tay xuống thì anh định làm gì tôi? "