Độc Sủng Chị Dâu

Chương 25



Một kiến trúc xa hoa, trang trí tráng lệ, hội chung làm người ta có loại cảm giác huyễn hoặc không chân thật. Tầm Thiên Hoan cũng rất không thích loại cảm giác này, so với một tòa biệt thự xa hoa, cô còn yêu thích mấy nhà trò cũ nát nhỏ hẹp hơn. Tại đó cô có thể thích gì làm đấy, còn trong tòa biệt thự đại xa hoa này, cô tựa hồ không thở nổi. Tiến vào cửa, cô không cho phép mình nhíu mày…..

Tầm Thiên Hoan mặt không biểu tình đi ở đằng trước che khuất Bắc Khả Uy ở đằng sau. Bắc Khả Uy mang kính râm làm người ta không nhìn được cảm xúc trong mắt, nhưng đôi môi làm người ta có cảm giác lạnh như băng.

Tầm Thiên Hoan đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại trong đại sảnh, xoay người nhìn Bắc Khả Uy nói: “Nói đi, hôm nay bắt tôi trở về, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng? Có phải nhà anh sắp phá sản? Hay có người nào chết?"

Bắc Khả Uy mím môi: “Miệng cô độc thật.”

Tầm Thiên Hoan hơi nghiêng đầu, liếc xéo hắn: “Biết rõ là tốt rồi.”

Bắc Khả Uy miệng cong càng lúc càng tàn khốc, thanh âm cũng u lãnh: “Nhưng từ này về sau nếu như tôi còn nghe từ trong miệng cô loại lời nói này, tôi cam đoan ngày hôm sau cô sẽ vĩnh viễn không nói được lời nào.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn Bắc Khả Uy, ánh mắt như giết người.

Tầm Thiên Hoan chửi nhỏ: “Đáng giận!”

Tên Bắc Khả Uy thật đáng giận, đáng giận tới cực điểm, hắn cho hắn là ai? Ông trời sao? Hắn có quyền gì mà mạnh miệng hết lần này tới lần khác?

Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi: “Anh dám!”

Bắc Khả Uy hay tay khoanh trước ngực, cao cao thượng nghễ nhìn Tầm Thiên Hoan: “Có muốn thử một chút hay không?”

Nhìn bộ dạng không giống ai của hắn, Tầm Thiên Hoan tức giận nghiến răng nghiến lợi. Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc cô nói: “Tôi đối với anh không có hứng thú! Vô duyên vô cớ bắt tôi trở về là sao?”

Bắc Khả Uy lạnh nhạt nói: “Ngày mai tôi muốn dẫn cô đi gặp một số người trong gia tộc. Đến lúc đó, cô tốt nhất an phận cho tôi, đừng gây phiền phức.”

“Chính anh gây phiền phức cho tôi thì có.”

Bắc Khả Uy cười lạnh, ngữ khí cực kỳ nguy hiểm: “Cô xác định là phiền phức sao?”

Tầm Thiên Hoan loáng thoáng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, không lâu nữa là cô có thể đổi đời, tên quái quỷ này tự nhiên lại đến bắt cô ~~ Được rồi, bây giờ cô nhẫn nhịn, nếu sau này có gì thay đổi, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên nhếch môi, lườm Bắc Khả Uy nói: “Được, tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi đi ngủ.”

Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, liền xoay người đi lên lầu.

Bắc Khả Uy ở đằng sau thản nhiên nói: “Ngày mai nhớ ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp, đừng có làm tôi mất mặt.”

Tầm Thiên Hoan dừng lại, bỗng nhiên xoay người trừng mắt nhìn Bắc Khả Uy: “Tôi rất đúng mực!”

Tầm Thiên Hoan xoay người một cái, đi vài bước, lại quay đầu lại nói: “Tôi nói chú em nhé, trong nhà cũng không cần buổi tối phải mang kính râm, chịu không được!”

Bắc Khả Uy khóe môi có chút câu dẫn, giọng lạnh băng: “Cô không biết sao? Tôi mang kính râm là vì cô.”

Tầm Thiên Hoan giật mình chỉ vào chính mình: “Tôi?” Ù ù cạc cạc.

Bắc Khả Uy khóe môi vẫn y nguyên, lạnh lùng nói: “Mang kính râm tầm mắt của tôi không phải trực tiếp nhìn mặt cô, sẽ giảm bớt được cảm giác chán ghét.”

Tầm Thiên Hoan tức giận quên cả hô hấp. Nắm tay nho nhỏ gắt gao nắm chặt! Sắc mặt trắng bệch!

Nhẫn, nhẫn, nhất định phải nhẫn, vì năm trăm ngàn, năm trăm ngàn, năm trăm ngàn….

Tầm Thiên Hoan hít một hơi thật sâu….. Sau đó, bỗng nhiên cười rộ lên, liếc nhìn Bắc Khả Uy, đồng thời xoay người đi lên lầu, từng bước từng bước thật ưu nhã, kỳ thật giấu diếm một tầng sát khí.

Được, Bắc Khả Uy, một ngày nào đó, hắn sẽ biết tay cô!

Rốt cuộc cũng về tới phòng mình, nhẹ nhàng mở cửa, thật sự không nhịn được hung hăng đóng cửa rầm một cái, thuận thế đá văng cái ghế cạnh đó, nhảy lên giường, nắm lấy cái gối, biến thành Bắc Khả Uy liều mạng đánh: “Đi chết đi, đi chết đi!”

Cứ như vậy giằng co một lúc, Tầm Thiên Hoan thở phì phò nằm thẳng cẳng dang tay dang chân trên giường, trong đầu nghĩ ra trăm phương ngàn kế đối phó Bắc Khả Uy…..

Chê cô xấu sao? Chết tiệt! Ai cũng có thể nói cô xấu, riêng hắn thì không được. Nói thế nào thì mình cũng là chị dâu của hắn, hiện tại còn giả làm vợ của hắn, Tầm Thiên Hoan đang giúp Bắc gia nhà hắn, hắn dựa vào cái gì mà dám xem thường cô? Tuy nhiên trong nội tâm cô cũng có chút tính toán… Dù sao, năm trăm ngàn kia chính là cô đáng được có!

Phòng ngủ xa hoa to như vậy, Tầm Thiên Hoan nằm thoải mái trên giường, dần dần thiếp đi…..

Đến nửa đêm, Tầm Thiên Hoan vì vô cùng khát mà tỉnh dậy, mấp máy môi, không nhịn được bò xuống giường, miễn cưỡng đi ra khỏi phòng. Ở phòng khách xa hoa lại không có người này, vốn là phải rất yên tĩnh, Tầm Thiên Hoan dần dần đi xuống lầu, bên tai lại thấp thoáng truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ làm cho người ta mơ màng…. Âm lượng tiếng rên rỉ này đúng là không phải nhỏ bình thường, Tầm Thiên Hoan theo âm thanh kia chậm rãi cẩn thận từng chút một đi đến…..

Càng lại gần, âm thanh kia lại càng rõ ràng…..

“A a a a…. Ưm….. A a…. Thoải mái quá…… Bắc thiếu gia…… Chậm một chút, chậm một chút…..”

Bên cạnh đó là tiếng đàn ông thỉnh thoảng gầm nhẹ, thậm chí còn nghe được tiếng va chạm: “Bành bạch bành bạch……”

Lúc này tuy không bất đèn nhưng cũng trong thấy bóng người lờ mờ, Tầm Thiên Hoan tuyệt đối biết rõ việc đôi nam nữ này đang làm, trên môi phác thảo một nụ cười lạnh lùng, giơ tay lên, không chút do dự hướng đến công tắc trên tường nhấn một cái. Mấy bóng đèn nhỏ hoa lệ bỗng nhiên sáng ngời, nháy mắt chiếu sáng cả phòng khách, thậm chí khắp các ngõ ngách, đương nhiên cũng chiếu sáng cả đôi nam nữ đang trần trụi (Sissi: Từ này không biết dùng từ thuần Việt thế nào cho hợp lý, hic).

Rõ ràng trước mắt Tầm Thiên Hoan chính là một màn:

Trên ghế salon khá lớn là một đôi nam nữ trần trụi, nam nhân lúc này ở trên thân thể mềm mại của nữ nhân, nâng một chân nhỏ của nữ nhân gác lên vai, nữ nhân hai chân mở thật to, hoa cốc nhìn không sót gì. Giữa háng nam nhân, vật nam tính đang cuồng dã mạnh liệt đút vào, chôn sâu trong hoa kính nữ nhân, mỗi lần chạm vào chỗ sâu nhất, có d*m thủy tác động, phát ra từng tiếng “Bành bạch” dồn dập. Nữ nhân bên dưới vẻ mặt mê đắm dâm đãng, đôi môi căng mọng, từng tiếng rên rỉ sung sướng phát ra, hoa cốc ôm lấy vật nam tính, hạ thân mãnh liệt phối hợp lên xuống. Trên thân thể mềm mại thình lình lọt vào trong tầm mắt là cặp tuyết lê cự đại trắng ngần đang đung đưa mãnh liệt…..

Nữ nhân không ngừng tuôn ra những tiếng rên phóng đãng: “A a a a…..”

Mà vật nam tính ở chính giữa nam nhân kia tựa hồ hoàn toàn bị dục vọng nhấn chím, trên mặt biểu lộ lạnh lùng cuồng dã tới cực điểm, hoàn toàn không để ý đến nữ nhân bên dưới, tùy ý luận động….

Tầm Thiên Hoan há to miệng, oa, là phim 18+ nha, ha ha, lại được chiếu miễn phí, không thể không nhìn.

Tất cả cảnh này, ngay sau khi ngọn đèn sáng lên liền lập tức đình chỉ, Bắc Khả Uy biểu lộ lạnh băng tới cực điểm, đáy mắt rõ ràng phát hỏa, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Tầm Thiên Hoan: “Cô làm gì vậy?”

A, cô đương nhiên là hiểu, ha ha, sự xuất hiện của mình đích thật là có chút không đúng lúc, chỉ là đã xảy ra rồi, cũng không có biện pháp nào. Hơn nữa, cô cũng không phải là cố ý nha!

Tầm Thiên Hoan không hề băn khoăn, đưa mắt nhìn trên dưới thân thể hắn mấy lần. Ai, so với Âu Dương Tịch tên chết tiệt này thậm chí còn nam tính hơn! Nói là toàn thân cao thấp, ách, không đúng, cái nam tính quan trọng nhất lại không nhìn thấy, ha ha, vẫn còn đang chôn ở trong hoa kính.

Tầm Thiên Hoan cười vô cùng ngọt: “Ha ha, tôi là muốn uống nước.”

Ánh mắt hắn thâm trầm hung ác, ra lệnh: “Tắt đèn!”

Tầm Thiên Hoan rất vô tội, nháy mắt mấy cái: “Tắt đèn tôi không nhìn thấy……”

Nói xong, Tầm Thiên Hoan cảm thấy không hề thích hợp, vì vậy nhanh chóng nói tiếp: “Ách, không đúng, tôi không phải nói hai người các người nha, tôi nói là nước, tôi muốn uống nước, không bật đèn lên tôi không biết nước ở chỗ nào, ha ha….”

Bắc Khả Uy lông mày nhíu lại một cái, làm như hoài nghi tính chân thật lời nói của cô, xem nét mặt của cô, vốn không có xấu hổ, ngược lại lại có vẻ rất hứng thú.

Tầm Thiên Hoan cười ngọt ngào, ánh mắt đơn giản nhìn hắn không rời.

Trong lúc đó, nữ nhân bên dưới Bắc Khả Uy nhịn không được vặn vẹo thân thể của mình, lạc thú đột nhiên dừng lại, làm cho cô rất là khó chịu, giãy dụa mông định đánh động hắn….

Ngón tay chậm rãi cọ sát vào người hắn: “Bắc thiếu gia…..mặc kệ cô ta đi, em muốn….”

Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên mở to mắt, nữ nhân này giọng nói nũng nịu đong đưa, cô đương nhiên nghe được có vài phần chân thực.

Thì ra mình quấy rầy chuyện tốt của cô ta! Tự nhiên ngắt quãng chuyện vui của người khác là không đúng, Tầm Thiên Hoan thầm nghĩ, “Tiếp tục, hai người cứ tiếp tục!”

Tầm Thiên Hoan cười thật tươi, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Sau lưng lập tức truyền đến tiếng da thịt va chạm, ngẫm lại lần này hẳn là chạm đến chỗ sâu nhất trong hoa kính. Ngay sau đó chính là tiếng nữ nhân rên rỉ: “A………….”

Tầm Thiên Hoan quay đầu lại, tốt bụng nói: “Cứ bình tĩnh nha, không ai làm phiền hai người.”

Sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh dâm đãng, Tầm Thiên Hoan rót một chén nước uống một ngụm liền đột nhiên cảm thấy hết khát rồi, một ngụm cũng không uống hết, vì vậy lại buông cái chén xuống, hít sâu một hơi, sau đó xoay người lại chuẩn bị đi về phòng, ánh mắt len lén nhìn về phía đó……

Chỉ thấy Bắc Khả Uy mạnh liệt đâm vào vài cái, sau đó hai người cùng tiến đến cao trào, d*m thủy tràn lan…..

Chỉ là nghỉ ngơi một lát, có chút hồi lại, mắt Bắc Khả Uy đột nhiên mở to, không chút do dự hắn rút ra, mật dịch như nước tuôn trào, dính đầy trên thân thể nữ nhân, nữ nhân bên dưới đã rơi vào trạng thái hôn mê…..

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc không thôi. Vật nam tính của hắn quả là quá to nha, bất kể nữ nhân nào nhìn thấy cũng sẽ la hoảng lên. Khá tốt! Tầm Thiên Hoan nhận định. Tuy nhiên hắn quá mãnh liệt, Âu Dương Tịch cũng không kém, nhưng cô thấy Tịch tốt, ít nhất Tịch cũng rất ôn nhu.

Một tiếng lạnh như băng vang lên: “Xem đủ chưa?”

Tầm Thiên Hoan bị cả kinh, bừng tỉnh, vội vàng dời ánh mắt của mình, tâm kinh hoàng không ngừng, lúc này quả thật là khó xử nha…..

Nhưng trong lời nói kế tiếp của Bắc Khả Uy lại đả kịch Tầm Thiên Hoan nghiêm trọng, chỉ nghe thấy một giọng lạnh như băng mà kinh miệt: “Có phải chưa từng thấy đàn ông?”

Ánh mắt Tầm Thiên Hoan đang trôi nổi bốn phía dột nhiên sững lại.

Biểu tình cứng ngắc!

Ngón tay nắm chặt!

Thân thể phát run!

Bắc Khả Uy đáng chết!!!

Ngoài tức giận, trong nháy mắt Tầm Thiên Hoan hiện lên một ý niệm trong đầu!

Bắc Khả Uy, đây là ngươi tự chuốc lấy!

Sau đó, lông mày giương lên, ánh mắt trong suốt, kiều môi dẫn ra câu dẫn, xoay người nhìn thẳng thân thể trần truồng của Bắc Khả Uy, mang theo nụ cười vô cùng ngọt ngào, chân thành đi về phía Bắc Khả Uy, thân thể yêu kiều…..

Bắc Khả Uy hai mắt híp lại, mang theo vài phần cảnh giác nhìn Tầm Thiên Hoan đang đi về phía mình, trong tâm không đoán ra nổi chủ ý của Tầm Thiên Hoan.

Tầm Thiên Hoan vẻ mặt ung dung thoáng trở nên mang mị, không hề kệch cỡm, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt qua ngực hắn, giọng nói thầm thì: “Anh nói tôi chưa từng gặp qua đàn ông?”

Ngón tay mang theo vài phần nghịch ngợm, chậm rãi vuốt xuống, ánh mắt dọc theo ngón tay trượt một đường đến cự đại côn côn……

Bắc Khả Uy kinh ngạc trừng mắt nhìn Tầm Thiên Hoan,trên mặt lộ ra biểu lộ không thể tưởng tượng nổi.

Tầm Thiên Hoan cố ý nhẹ nhàng mà nói: “Làm sao vậy? Sợ?”

Bắc Khả Uy lập tức khôi phục biểu tình lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, không rảnh trả lời.

Hắn cũng muốn nhìn xem, cô có vài phần năng lực.

Môi hơi mím lại, ánh mắt thâm sâu, ngón tay trên côn côn khẽ chuyển động, lại đùa, chính là để điều chỉnh vị trí một chút, sau đó nhẹ nhàng bắt lấy…….

Bắc Khả Uy mặt không đổi sắc, chỉ là có chút hít sâu….

Tầm Thiên Hoan chậm rãi khom thân thể xuống, mắt nhìn chằm chằm không chuyển vào cây côn côn, đấy mắt hiện lên tia hung ác, câu dẫn ra khóe môi trong lúc lơ đãng có phần ác ý. Tay nắm lấy cây côn côn nhẹ nhàng nghịch ngợm nhanh một cái. Đỉnh thượng rõ ràng có động tĩnh, Tầm Thiên Hoan cười khẽ một tiếng, sau đó hai chân dứt khoát chậm rãi nằm ở trên đất, mặt song song với côn côn……

Tầm Thiên Hoan nắm cây côn côn, duỗi lưỡi mềm mãi nhẹ nhàng liếm đỉnh thượng…… Sau đó nhanh chóng nhìn mặt Bắc Khả Uy……

Chỉ thấy Bắc Khả Uy mắt nhắm lại, nhưng thế nào cũng không che dấu được khoái cảm…….

Tầm Thiên Hoan trên môi hiện một đường cong thật sâu, trong ánh mắt lại dần hiện ra rõ ràng sự chán ghét. Đàn ông, bất kể là ai, nửa người dưới đều giống nhau!

Tầm Thiên Hoan lại liếm láp như vậy nhiều lần, Bắc Khả Uy nhắm mắt y nguyên, muốn giấu đi khoái cảm đã rõ ràng!

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên ngậm lấy côn côn nóng rực, hơi ác ý cao thấp khuấy động vài cái, cảm giác côn côn trong miệng đã bành trướng lại càng bành trướng…..

Hừ, nhịn một chút, nhìn hắn còn nhẫn thế nào.

Ha ha, cái này không. Bắc Khả Uy rốt cuộc nhịn không được gầm nhẹ, dưới sự trêu đùa của Tầm Thiên Hoan mà côn côn cũng càng run rẩy……

Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút không đúng….

Không xong!!!

Hai mắt mở to, muốn đem cây côn côn nhổ ngay ra, lại bởi vì côn côn quá bành trướng, miệng lại quá nhỏ, nửa ngày mới thoát ra được. Đáng tiếc, “Phụt….” một tiếng, một chất lỏng nồng đậm bắn ra….

“Phi phi phi….” Như chạm vào một thứ dơ bẩn gì đó, Tầm Thiên Hoan trong miệng nhả không ngừng, còn nói: “Đáng chết, anh không thể bắn chậm một chút sao?”

Chính là giờ phút này, Bắc Khả Uy bởi vì đạt cao trào mà chăm chú nhắm mắt lại, không thể che hết sự hưởng thụ…..

Tầm Thiên Hoan rốt cuộc nhịn không được cười lên một tiếng, như là trò đùa dai đã thành công!

Tầm Thiên Hoan sinh ý buồn bã nói: “Thì ra đại danh đỉnh đỉnh Bắc thiếu gia cũng chỉ có thế thôi, thậm chí trong miệng nữ nhân mình không muốn nhìn cũng tìm được khoái cảm! Ha ha, anh hiện tại chính là không mang kính mắt nha. Thế nào? Hiện tại không chán ghét sao? Tôi cho anh biết, anh không chán ghét nhưng tôi chán ghét!”

Nói xong, Tầm Thiên Hoan không nghừng “Phi phi phi!”

Sau đó chạy vội đến phòng rửa mặt, không ngừng súc tay rửa khoang miệng.

Đàn ông dù có cao ngạo đến đâu, đến thời điểm mấu chốt, nửa dưới còn không phải giống như động vật sao? Hừ Hừ! Bắc Khả Uy cũng đồng dạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.