Độc Sủng Chị Dâu

Chương 38



Khi Tầm Thiên Hoan tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, đầu đau như muốn nổ tung, thân thể cũng vô lực, nhưng trong tích tắc cô vừa mở to mắt, cô đã muốn đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết xảy ra chuyện gì, nơi này là Bắc gia, làm sao cô lại về tới Bắc gia?

Đúng rồi, Bắc Diệc Uy! Trước khi hôn mê, cô tựa hồ nghe thấy thanh âm của Bắc Diệc Uy...... Là thế này phải không? Bắc Diệc Uy đem cô té xỉu mang về Bắc gia.........

Vén chăn lên, Tầm Thiên Hoan cau mày, cố hết sức phóng xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm đất, thân thể mới đứng lên lại té xuống, nhịn đau, Tầm Thiên Hoan lại cố gắng đứng lên, cắn răng, từng bước một đi tới cửa, thân thể cũng dần dần có chút thích ứng, vì vậy, cô vịn vách tường từng bước một đi tới, sau đó chậm rãi đi xuống thang lầu........

Đi ở trên bậc thang, Tầm Thiên Hoan liền phát hiện người hầu tới tới lui lui chạy trong đại sảnh, như là xảy ra chuyện gì.

Tầm Thiên Hoan có chút nghi hoặc, vì vậy đưa tay vịn lan can, từng bước một đi xuống thang lầu.........

Rốt cục đến bậc thang cuối cùng, một người hầu đã chạy tới đột nhiên phát hiện cô:“Thiếu phụ nhân, ngài tỉnh rồi!”

Thanh âm kia, tất cả đều là kinh hỉ.

Tầm Thiên Hoan miễn cưỡng cười cười:“A Đan.”

Trên mặt A Đan mừng rỡ không nói nên lời:“Ngài tỉnh là tốt rồi a, ngài có biết ngài đã ngủ hơn mười mấy giờ.”

Tầm Thien Hoan nhẹ nhàng nói:“Phải không?”

“Dạ, Đại thiếu gia rất lo lắng cho ngài!”

Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tối sầm lại, hắn lo lắng cho cô? Gặp quỷ à?

Tầm Thiên Hoan chuyển đổi chủ đề:“Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Sao lại ồn như vậy?”

A Đan chi tiết nói ra:“Bên ngoài có hai người tự xưng là bạn ngài, nhưng Bắc gia có quy tắc, người lạ thì không thể tùy tiện vào, chúng tôi không thể xác nhận thân phận của bọn họ, tất nhiên là không thể để cho họ vào được, nhưng bọn họ cố tình làm ầm ĩ còn chuẩn bị muốn leo tường vào, hiện tại bảo an đang ở bên ngoài ngăn cản bọ.”

“Bạn của tôi?” Trong đầu Tầm Thiên Hoan lóe lên linh quang.

Là Tịch cùng Kiki sao?

Tầm Thiên Hoan hỏi tiếp:“Có phải là một nam một nữ?”

A Đan nghe vậy tranh thủ thời gian gật đầu:“Dạ, Thiếu phu nhân biết bọn họ?”

“Dẫn tôi đi ra ngoài nhìn xem.”

Tầm Thiên Hoan nói xong liền đi ra phía ngoài, nhưng thân thể vẫn còn có chút run rẩy, A Đan vội vã chạy đến đỡ lấy thân thể của cô:“Thiếu phu nhân, thân thể của ngài quá yếu, hay là không cần phải ra.”

Tầm Thiên Hoan giật nhẹ khóe miệng:“Không sao, tôi không có chuyện gì.”

Thấy Tầm Thiên Hoan kiên trì, làm người hầu A Đan cũng không thể cưỡng cầu, đành phải nói:“Thiếu phu nhân, em đỡ phu nhân đi nhé.”

Tầm Thiên Hoan nhìn cô một cái, sau đó gật gật đầu:“Ừm.”

Dưới sự trợ giúp của A Đan, Tầm Thiên Hoan chậm rãi đi ra ngoài..........

Thanh âm không kiên nhẫn của Kiki vang lên:“Tôi xin các anh đó, đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, chúng tôi là bạn của Thiếu phu nhân các anh, Bắc gia các anh sao lại có nhiều quy củ như vậy? Là nhà tù sao? Ngay cả muốn gặp người cũng không cho gặp?”

Thanh âm của Âu Dương Tịch:“Chẳng lẽ Thiếu phu nhân các người xảy ra chuyện gì? Các người mới không dám để cho tôi vào gặp cô ấy?”

“Hai vị, nếu các vị tiếp tục cố tình gây sự như vậy, chúng tôi sẽ không khách sáo đâu!” Một bảo an đã nhịn không được.

Âu Dương Tịch cười lạnh:“ Bảo an giận dữ Không khách sao, là không khách sáo như thế nào?” :“Anh.........”

Tầm Thiên Hoan đã chậm rãi đi tới, kinh hỉ nói:“Tịch, Kiki thật là các người!?”

Tầm Thiên Hoan vội vã nói với bảo an kia:“Mau mở cửa ra!”

Nhân viên an ninh kia có chút do dự, không biết có nên mở cửa hay không.

Tầm Thiên Hoan nhíu mày, có chút vội vã, thân thể cũng tựa hồ sắp chống đỡ không nối.

A Đan không đành lòng, vội nói:“Thiếu phu nhân bảo các anh mở cửa anh cứ mở ra, nếu các anh làm trái lời, đến lúc đó thiếu gia trách tội xuống, anh đảm đương nổi không?”

Nhân viên an ninh kia vừa nghe, đích thật là nói có lý, dù sao Thiếu phu nhân cũng là nửa chủ nhân...........

Cửa chính chậm rãi mở ra, ánh mắt Âu Dương Tịch sáng ngời, không thể chờ đợi được vọt lên:“Thiên Hoan, em thật sự ở Bắc gia.”

Ki Ki cũng kích động xông lên nói:“Thiên Hoan, cậu không sao chứ? Đột nhiên đi như vậy, hù chết bọn mình.”

Sắc mặt Tầm Thiên Hoan có chút tái nhợt, suy yếu cười cười:“Tớ không sao!”

“Thật sự không sao?” Giọng của Âu Dương Tịch tràn ngập nghi vấn, hắn nói:“Nhưng sao Chính là sắc mặt của em thoạt nhìn thật không tốt.”

Kiki trông thấy cô phải nhờ một người hầu vịn mới miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, trong nội tâm rất lo lắng, cũng vội đến:“Thân thể của cậu có phải là không thoải mái hay không?”

“Các người không cần lo lắng,” Tầm Thiên Hoan lắc đầu:“Tớ không sao, tớ chỉ là có chút cảm vặt mà thôi.”

Kiki rõ ràng không tin:“Cảm vặt còn phải cho người đỡ?”

Tầm Thiên Hoan nghe vậy có chút bối rối rút tay ra, đem A Đan cẩn thận đẩy ra, A Đan thối lui đến một bên, vẻ mặt lo lắng nhìn Tầm Thiên Hoan, chỉ thấy Tầm Thiên Hoan có chút gượng ép đứng thẳng người, nhìn Ki Ki cùng Âu Dương Tịch cười cười, nói:“Các cậu quá đa tâm, đã nói mình không sao rồi mà, cậu xem, không phải mình vẫn đứng bình thường đó sao?”

Tầm Thiên Hoan cố gắng mỉm cười, cố giơ hai tay lên, trước mặt hai người dạo qua một vòng, muốn cho hai người nhìn thấy mình rất khỏe mạnh, nhưng chưa đi xong, thân thể Tầm Thiên Hoan đã nhoáng một cái, Âu Dương Tịch vô ý thức tiến lên đỡ thân thể của cô........

Kiki cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà, bọn người A Đan lại gần như đồng loạt hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn xem một màn này, trời ạ, Thiếu phu nhân của bọn họ rõ ràng.............

Tất cả mọi người đều quá chuyên chú nhìn một màn này, ai cũng không có phát hiện, ở phía xa, một chiếc xe Lincoln chậm rãi dừng lại, một đôi mắt lợi hại, chăm chú xem xem.......

Tầm Thiên Hoan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi trấn tĩnh lại mình cũng đã nằm trong ngực Âu Dương Tịch...... Cô muốn đứng lên, nhưng tất cả sức lực trên người dường như đều đã bị rút sạch, đã không có biện pháp cố nổi nữa

....... Cô rất ảo não.....

Tại sao có thể như vậy? Giống như tại trong tích tắc trong lúc đó thân thể của mình đã ko còn là của mình nữa, loại cảm giác không cách nào khống chế này làm cho cô sợ hãi, cho dù ở trong ngực Âu Dương Tịch, cô vẫn vô cùng sợ hãi......... Cô sao lại như thế nào? Trước giờ cô luôn tự hào than thể của cô vô cùng khỏe mạnh, nhưng hôm nay ngay cả than thể lại yếu ớt đến mức này, làm cho cô sợ hãi..........

Âu Dương Tịch gần như là mệnh lệnh:“Đi theo anh!”

Nhìn thấy cô trong ngực mình suy yếu như vậy, hắn rốt cuộc chịu không được, hắn chăm sóc cô, đem cô ở lại bên cạnh của mình, dung tất cả các sức lực của mình, che chở bảo bọc cô!

Tầm Thiên Hoan mở to hai mắt, lắc đầu:“Không........”

Không được, cô không thể đi cùng bọn họ, cho dù hiện tại thân thể cô đang suy yếu, nhưng đầu óc của cô là thanh tỉnh, cô không thể đi cùng bọn họ, cô sẽ liên lụy bọn họ, hiện tại cô không còn phương pháp, chỉ có thể ở lại Bắc gia, Bắc gia bây giờ đối với cô mà nói, chính là cảng tránh gió của cô, Bắc gia giàu có và có thực lực, là nơi duy nhất để cô dung thân........

Âu Dương Tịch đau đớn, ánh mắt thật sâu che đậy đau xót, thanh âm trầm thấp:“Vì sao?”

Chẳng lẽ cô cứ lưu luyến Bắc gia như vậy?! Chẳng lẽ cô đã quên, từ đầu cô hoàn toàn không phải là Thiếu phu nhân Bắc gia gì cả, từ vừa mới bắt đầu cũng đã không phải!

Âu Dương Tịch nhìn cô, nhìn cô thật sâu, loại ánh mắt này đã không phải thuộc về tình bạn nữa rồi......

Hang mi xinh đẹp của Ki Ki run rẩy, cúi đầu giữ im lặng, trong lòng dần dần âm u, ũ rũ, loại mất mát buồn bã này, ngay cả chính bản than cô cũng không biết xảy ra chuyện gì ...... Tịch đã không phải là lần đầu tiên ôm Thiên Hoan, Tịch không phải lần đầu tiên dùng loại ánh mắt này nhìn Thiên Hoan như vậy, chỉ là, cơn đau trong long cô, không giả được ........

Thanh âm Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng chậm chạp:“Tịch, em thật sự không thể đi cùng các người.....”

Theo trong thanh âm của Tầm Thiên Hoan, có thể nghe ra cô suy yếu đến bực nào, thanh âm kia, giống như một đống bong đang phiêu đãng trong không khí......

Trong ánh mắt Âu Dương Tịch thoáng hiện tia sáng lạ thường, qua hồi lâu, hắn một tay ôm Tầm Thiên Hoan, một tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán cô, ôn nhu nói:“Ngoan nào, đừng tùy hứng được không? Đi theo anh, đừng ở đây nữa, chỗ này, không thích hợp với em.”

Ở trong ngực Âu Dương Tịch nghỉ ngơi một lát, khí lực trên người Tầm Thiên Hoan cũng dần dần khôi phục chút ít, trong lúc này, trước phần đông tai mắt của Bắc gia, nếu cứ bảo trì cái tư thế này sẽ càng gây ra them nhiều lời đồn đãi không hay, Tầm Thiên Hoan cắn răng, chuẩn bị từ trong ngực Âu Dương Tịch đứng lên, ai ngờ, Âu Dương Tịch lén lút dùng sức ở cổ tay, ôm chặt thân thể của cô, làm cho cô không nhúc nhích được, Tầm Thiên Hoan có chút lo lắng :“Tịch, thả em ra, nơi này có nhiều người như vậy.....”

“Anh không quan tâm, không phải chỉ là vài người hầu Bắc gia thôi sao.” Lúc này Âu Dương Tịch ngược lại có chút tùy hứng, nói:“Anh đang muốn cho bọn họ nhìn thấy, cho bọn họ biết rõ, em là của anh.”

Âu Dương Tịch nói xong, cúi thấp đầu, mang theo vài phần bướng bỉnh, hôn nhẹ lên môi cô!

Trong không khí, chỉ nghe đến trận trận âm thanh hút không khí!

Ki Ki giật mình che miệng lại, Tịch điên rồi sao?

Tầm Thiên Hoan ngây ngốc, cứ ngây ra như phỗng như vậy nhìn Âu Dương Tịch, nửa ngày nói không ra lời, xác thực mà nói, cô là không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt kế tiếp ........

Âu Dương Tịch mỉm cười:“Em là của anh.”

Tầm Thiên Hoan nghe vậy con mắt ngốc ngốc chớp chớp, sau đó ánh mắt vừa dừng, cũng không biết từ chỗ nào truyền ra một cổ khí lực, đẩy mạnh Âu Dương Tịch ra, Âu Dương Tịch trở tay không kịp, sững sờ nhìn Tầm Thiên Hoan từ trong ngực của mình giãy ra......

Tầm Thiên Hoan liều lĩnh tránh khỏi Âu Dương Tịch, chỉ là, chân rẽ ngang, thân thể lung lay, mắt thấy Tầm Thiên Hoan cũng sắp ngã nhào xuống đất, một thân ảnh màu đen vọt ra, Bắc Diệc Uy dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bảo vệ thân thể Tầm Thiên Hoan sắp ngã xuống, tay ôm chặt thân thể của cô, chăm chú ôm eo của cô, bộ dáng tựa hồ như đang tuyên thệ cái gì, ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía Âu Dương Tịch :“Âu Dương tiên sinh, xin anh chú ý cử chỉ của anh giùm!”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch, lạnh xuống:“Anh quản được sao?”

Bắc Diệc Uy sắc bén nhìn Âu Dương Tịch :“Người khác tôi không xen vào, nhưng vợ của tôi, anh phải cách xa cô ấy một chút.”

Âu Dương Tịch cười lạnh càng sâu:“Vợ anh? Vợ anh thì tôi chẳng thèm ngó tới! Cô ấy anh có tư cách trông nom sao?”

Ý trong lời nói của Âu Dương Tịch đã rất rõ ràng, trong lòng mỗi người đều biết rõ, Bắc Diệc Uy cũng không phải là Bắc Diệc Hâm, Tầm Thiên Hoan cũng không phải là vợ của Bắc Diệc Uy!

Bắc Diệc Uy kinh ngạc, nhìn Tầm Thiên Hoan, nhấy định là cô nói!

Tầm Thiên Hoan cả kinh, cô biết rõ Âu Dương Tịch này sẽ không hề do dự mà sẽ vạch rõ ngọn ngành, nếu công khai việc kết hôn giả này, vậy phiền phức sẽ càng to!

Tầm Thiên Hoan cắn chặt răng từ trong ngực Bắc Diệc Uy rút ra thân thể đi ra, càng không ngừng hướng Âu Dương Tịch ra hiệu, ý bảo hắn tuyệt đối không thể nói thêm gì đi nữa, cô dùng ngữ khí khẩn cầu nói:“Tịch, anh đừng nói nữa, mau trở về được không!”

Âu Dương Tịch vẻ mặt không vui:“Thiên Hoan, em.......” Âu Dương Tịch nổi tính tình bướng bỉnh lên, nói:“Em không đi, anh cũng không đi.”

Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ đến cực điểm:“Tịch, sao anh có thể ích kỷ như vậy........”

Âu Dương Tịch kinh ngạc đưa mắt nhìn Tầm Thiên Hoan, trong ánh mắt kia, tràn đầy tình cảm, quấn quýt ai cũng có thể thấy rõ.....

Ích kỷ..... Hắn thật sự rất ích kỷ sao?

Kiki hợp thời đi tới, ở bên tai Âu Dương Tịch nhỏ giọng nói vài câu, sau đó lại hướng Tầm Thiên Hoan nhẹ gật đầu ý bảo cô không cần phải lo lắng, Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan một lần cuối cùng, chỉ nói một tiếng:“Em chăm sóc chính mình thật tốt đó.”

Liền xoay người rời đi ......

Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, rốt cục thở phào một hơi ....

Bắc Diệc Uy thật sâu liếc qua bóng lưng của cô, sau đó xoay người hướng A Đan nói:“Đỡ Thiếu phu nhân trở về phòng.........”

Tầm Thiên Hoan nửa ngồi ở trên giường, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng lại không có bất luận tiêu cự gì.

Bắc Diệc Uy chậm rãi đi đến, đóng cửa phòng, đi đến bên giường, ánh mắt thật sâu nhìn qua cô, nửa ngày, hắn dung trầm thấp thanh âm nói:“Chẳng lẽ em không có cái gì muốn nói với tôi sao?”

Thanh âm của cô yếu ớt;“Tôi không có gì để nói.”

Bắc Diệc Uy ngơ ngác, trầm mặc, lại là nhìn qua cô một lát, chỉ nói một tiếng:“Cho dù hắn là bạn của em, nhưng em đừng quên, hiện tại, em chính là Thiếu phu nhân Bắc gia, em cùng Bắc gia đang đi chung một con thuyền!”

Ý của hắn, cô có thể hiểu không?

Tầm Thiên Hoan cười nhạt, không nói thêm gì nữa, nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, cũng nhắm lại hết thảy phiền nhiễu........

Thân thể Tầm Thiên Hoan ngày từng ngày chuyển biến tốt hơn, thái độ Bắc Diệc Uy thì lúc lạnh lúc nóng, Tầm Thiên Hoan chịu không nổi hắn, nhưng hiện tại cô trên cơ bản không có tâm tình để bận tâm đến hắn, tại tâm lý của cô một mực có một bóng tối đang giày vò lấy cô, hàng đêm cô đều nhìn thấy vết máu loang lổ làm cho bừng tỉnh dậy, ông trời ơi, có thể nói cho cô biết, thời gian như vậy cô còn phải chịu đựng bao lâu!

Thời gian, có thể xóa hết tất cả sao?

Nắm tay Bắc Diệc Uy không khỏi nắm chặt, căng có chút phát run, như muốn xiết đến xuất huyết! Khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc, hàng mày tăng thêm vài phần sắc bén, hang mi dày cong vút, một đôi mắt sáng quắc giống như một thanh kiếm sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể vút ra, trong tròng mắt đen kịt, ấn vào đoạn phim ngắn mười phút trên màn hình máy tính.....

Tuy thời gian chỉ mười phút, tuy chỉ là bóng lưng, mặc dù đã xử lý qua, nhưng hắn vừa nhìn đã lập tức nhận ra!

Chết tiệt! Người phụ nữ kia rõ ràng không xóa đoạn phim ngắn đó!

Càng có thể chọc giận hắn chính là phía dưới những hình ảnh đó có một ít hàng chữ: Bắc tiên sinh, nếu như không muốn những hình ảnh này lan truyền rộng rãi khắp internet, liền đem nửa giang san Bắc thị các người chuyển dời đến danh nghĩa Tầm Thiên Hoan! Anh có thời gian mười ngày, nếu không làm theo điều tôi nói, đoạn phim này nhất định sẽ truyền lưu khắp nơi hơn nữa còn là nguyên bản không hề được xử lý qua!

Chết tiệt, Tầm Thiên Hoan!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.