Cô vốn cho rằng sau khi mình rời đi thì người đàn ông này sẽ lập tức bỏ hết, không ngờ sáu năm sau lúc bước vào nơi này lần nữa, những vật đó vẫn không thay đổi gì.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn lướt qua dò xét một vòng rồi chậm rãi thu tầm mắt lại, cảm thấy hơi tự giễu.
Nhìn thấy những vật xưa kia, cô lại cảm thấy trong lòng hơi xúc động. Nhưng sao cô không nghĩ rằng có lẽ là vì Lệ Bạc Thâm chưa từng chú ý tới những thứ này nên mới không thay đổi kia chứ.
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nguyễn Nguyễn đè nèn khác thường trong lòng xuống rồi đi đến bên cạnh ba người.
Mặc dù Tiểu Tinh Tinh đang phát sốt, nhưng thấy cô đến thì cô bé lập tức trông mong nhìn chằm chằm cô với đôi mắt bừng sáng long lanh.
Giang Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn cô bé một cái.
Tiểu Tinh Tinh lập tức đưa tay muốn cô ôm.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế thì vô thức liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.
Cô bé này… Bị bệnh, không ở bên cạnh cha mà lại muốn một người xa lạ là cô ôm.
Không biết Lệ Bạc Thâm có cảm tưởng như thế nào.
Người đàn ông lại lạnh nhạt đưa cô bé qua cho cô.
Giang Nguyễn Nguyễn do dự giây lát rồi đưa tay nhận lấy con bé.
Vừa ôm đứa nhỏ vào ngực, cô đã cảm nhận được thân nhiệt của con bé như cái bếp lò.
Giang Nguyễn Nguyễn không nghĩ nhiều mà đưa má chạm chạm vào mặt cô bé để dò xét như thói quen ở nhà.
Được mặt dán mặt với dì xinh đẹp, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy mát lạnh nên thoải mái nheo mắt lại.
“Sốt hơi cao đấy.” Giang Nguyễn Nguyễn ôm chặt thêm đứa nhỏ một chút, dịu dàng nói: “Có phải Tiểu Tinh Tinh rất khó chịu không?”
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy cô bé sốt đến đôi mắt hơi đỏ lên thì rất đau lòng, lập tức quay đầu hỏi thím Trương: “Bà cho con bé uống thuốc chưa?”
Lúc này thím Trương mới tỉnh táo lại, vội vàng khẽ gật đầu: “Uống rồi ạ.”
Nói xong, bà lại cẩn thận mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Thiếu phu nhân, ngài trở về từ khi nào vậy?”
Bà đã làm ở nhà họ Lệ thời gian được khá lâu, lúc Giang Nguyễn Nguyễn vào cửa thì bà cũng từng phục vụ cô một thời gian, lúc ấy bà rất tôn kính vị thiếu phu nhân này.
Lúc biết thiếu phu nhân không từ mà biệt, bà còn rất kinh ngạc.
Không ngờ lúc này cô lại trở về.
Giang Nguyễn Nguyễn nghe thấy xưng hô của bà thì hơi sửng sốt, sau đó mở miệng cười: “Trở về một thời gian rồi, mà bà đừng gọi tôi như thế, tôi đã rời khỏi nhà họ Lệ được sáu năm.”
Thím Trương giật mình, cảm khái nói: “Ngài không thay đổi chút nào cả, tôi còn tưởng rằng… Được rồi, về sau tôi sẽ chú ý.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.
“Ngài là… Đến thăm tiểu tiểu thư sao?” Thím Trương lại hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn giải thích: “Chúng tôi trùng hợp gặp mặt ở nhà một bệnh nhân, nghe nói Tiểu Tinh Tinh không thoải mái nên tôi tới thăm một chút.”