Tiểu Tinh Tinh nghe thế thì mếu máo, quay đầu xác nhận với Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.
Hai đứa nhỏ trong nhà còn đang chờ cô, mặc dù còn có thím Lý đang chăm tụi nhỏ, nhưng cô vẫn không yên lòng.
Hơn nữa cô cũng không biết nên mang tâm trạng thế nào khi qua đêm trong căn nhà cô từng sống mấy năm trước.
Thấy cô ngầm thừa nhận, Tiểu Tinh Tinh khổ sở rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ ghì chặt lấy vạt áo Giang Nguyễn Nguyễn, sắp vo vạt áo cô thành một cục.
Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của con bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy không đành lòng.
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh mới buông áo cô ra.
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ Tiểu Tinh Tinh đã chịu ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng lại thấy cô bé cầm lấy quyển vở lên.
“Để cha đón các anh tới, dì đừng có đi.”
Tiểu Tinh Tinh viết xong thì quay người lại tội nghiệp ôm lấy cổ Giang Nguyễn Nguyễn không buông tay.
Thân nhiệt nóng rực của đứa nhỏ làm Giang Nguyễn Nguyễn nói không ra được câu từ chối.
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài trong lòng rồi chịu thua: “Được rồi, dì không đi, con an tâm ngủ đi.”
Cô bé nghe thế mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh như nước còn có chút hoài nghi.
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé: “Dì ở đây với con, mau ngủ đi.”
Lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chui ra khỏi ngực Giang Nguyễn Nguyễn rồi tựa vào vai cô ngủ thiếp đi, đến cả lúc ngủ mà bàn tay nhỏ đó còn siết chặt áo của cô, sợ cô lén bỏ đi.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đứa nhỏ trong ngực, cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra.
Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, hắn tiến lên ngồi ở bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn rồi sai quản gia rót hai ly trà cho họ, sau đó cầm điện thoại lên xử lý công việc từ xa.
Vừa rồi hắn nói phải tăng ca không phải giả vờ, khoảng thời gian này thật sự bận bịu đến đầu óc choáng váng.
Trong nhất thời, trong phòng khách lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô bé trong lòng, Giang Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng bảo quản gia lấy ra một tấm thảm nhỏ rồi trùm kín đứa nhỏ lại.
Cô bé đang ngủ mơ cảm thấy hơi nóng nên trở mình trong ngực cô.
Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận lau mồ hôi cho cô bé, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Trong lúc cô đang chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thì điện thoại di động trong túi xách bỗng nhiên reo lên.
Giang Nguyễn Nguyễn sợ đánh thức Tiểu Tinh Tinh nên vô thức bịt tai cô bé lại, đang định đứng dậy lấy túi xách thì lại thấy người đàn ông đó đã đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt cô.
“Cám ơn.”
Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhìn ID người gọi, trong lòng có chút xót xa.
Cô chỉ quan tâm đ ến đứa nhỏ trong tay mà quên mất việc chăm sóc hai đứa con ở nhà.
“Mẹ!” Vừa kết nối xong, giọng nói của hai đứa nhỏ liền vang lên: “Khi nào mẹ mới về?”