Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 139



Phó Vi Trữ mỉm cười ngoan ngoãn: “Bọn con cũng vừa mới đến thôi, dì mau ngồi xuống con có gọi vài món tráng miệng, không biết có hợp khẩu vị của dì không, dì nếm thử một chút nhé.”

Nói xong, cô ta lập tức vẫy tay gọi người phục vụ đưa thức ăn lên.

Chỉ chốc lát sau, vài món tráng miệng nhỏ trang trí xinh đẹp đã được đặt trước mặt ba người họ.

Tống Viện vui vẻ mỉm cười: “Vẫn là Vi Trữ quan tâm đ ến dì nhất, biết dì thích đồ ngọt, Bạc Thâm còn lâu mới để ý chuyện này.”

Ba người bọn họ tán gẫu mấy câu rồi, Trịnh Lâm lại bắt đầu vô ý nhắc tới chuyện Giang Nguyễn Nguyễn.

“Đúng rồi, hai ngày trước Vi Trữ có đến thăm ông cụ Tần, con bé đã gặp người phụ nữ đã ly hôn với Bạc Thâm vào sáu năm trước, cô ta về nước lúc nào vậy, bà có biết không?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tống Viện dần dần biến mất: “Giang Nguyễn Nguyễn sao, cô ta còn dám trở về à? Nếu hôm nay bà không nhắc tới, tôi cũng không biết chuyện này đâu!”

Năm xưa, người phụ nữ đó chỉ để lại một đơn ly hôn rồi không từ mà biệt, một năm sau, Tiểu Tinh Tinh lại được gửi tới chỗ bọn họ bởi vì không có người giám hộ.

Vừa nghĩ đến những chuyện này Tống Viện liền tức giận, bây giờ người phụ nữ kia còn mặt mũi trở về nước sao?

Trịnh Lâm giả vờ ngạc nhiên: “Bà không biết sao? Hôm đó không những có Vi Trữ mà còn có Bạc Thâm ở đó nữa, quan hệ giữa hai người đó có vẻ khá tốt cho nên tôi còn tưởng rằng bà định để cô ta trở về chăm sóc Tiểu Tinh Tinh chứ!”

Tống Viện nhăn mày không vui: “Cô ta lấy đâu ra mặt mũi chăm sóc Tiểu Tinh Tinh chứ? Nếu tôi biết chuyện này sớm hơn, nói không chừng tôi còn không cho cô ta gặp mặt Tiểu Tinh Tinh nữa!”

Lúc trước, người phụ nữ kia dứt khoát bỏ đi, thậm chí con mình sinh ra cũng nhẫn tâm bỏ lại, một người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, làm sao bà dám để cô ta lại gần Tiểu Tinh Tinh một lần nữa chứ!

Phản ứng của Tống Viện cũng đã nằm trong dự tính của hai người họ.

Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của bà, Phó Vi Trữ cười dịu dàng: “Dì, trước tiên dì đừng tức giận, Bạc Thâm anh ấy… nói không chừng anh ấy cũng không có ý định đó đâu.”

Nói xong, cô ta ra vẻ thất vọng hạ mắt xuống, nụ cười trên mặt cũng hiện rõ vẻ miễn cưỡng.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Tống Viện càng thêm bực bội: “Có chuyện gì sao?”

Phó Vi Trữ muốn nói lại thôi, im lặng nhìn mẹ mình.

Trịnh Lâm kịp thời lên tiếng giải thích cho con gái: “Không giấu gì bà, lần trước chúng ta ăn tối cùng nhau, thấy Bạc Thâm không tham dự nên tôi đã nhờ Vi Trữ gọi điện thoại cho nó, nhưng mà, nó lại nói nó muốn giải trừ hôn ước với Vi Trữ. Vậy mà đứa nhỏ ngốc này cũng không dám nói cho chúng ta biết, nếu không phải tôi thấy tâm trạng nó không tốt, đuổi theo chất vấn mấy ngày thì có lẽ đến lúc này nó còn dấu diếm đấy!”

Nói xong, bà ta lại quay đầu đưa ánh mắt trách cứ nhìn về phía Phó Vi Trữ, kế tiếp lại quay đầu nhìn Tống Viện: “Cho nên, hôm nay tôi hẹn bà tới cũng là để xác nhận lại chuyện này, nếu bà định để người phụ nữ đó trở về nhà họ Lệ thì tôi sẽ làm đứa nhỏ ngốc nhà mình hết hy vọng càng sớm càng tốt.”

Phó Vi Trữ rũ mắt không lên tiếng, trông rất là buồn bã.

Đây là lần đầu tiên Tống Viện nghe thấy lời này, sắc mặt bà trầm xuống: “Bạc Thâm còn nói mấy lời này sao?”

Hai mẹ con Phó Vi Trữ không nói lời nào, xem như là ngầm đồng ý.

“Tôi hiểu rồi.” Tống Viện đứng dậy xách túi xách: “Vi Trữ, đừng lo lắng, vì hai nhà chúng ta đã sớm nói xong chuyện này rồi, con dâu nhà họ Lệ chỉ có thể là con, đổi lại thành người khác, dì sẽ là người đầu tiên không đồng ý! Hơn nữa dì sẽ không thể nào cho Giang Nguyễn Nguyễn bước vào cửa nhà mình một lần nữa được!”

Phó Vi Trữ ngước mắt lên, trong ánh mắt tràn đầy bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.