Cố Vân Xuyên để cô ngồi trên vị trí chủ tọa, mình ngồi bên người cô, sau đó giới thiệu với mọi người: “Hồi sáng không ít người đã gặp bác sĩ Giang, nhưng giờ vẫn là phải trịnh trọng giới thiệu với mọi người.”
Đám người cùng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cô lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.
“Vị này là Giang Nguyễn Nguyễn, bác sĩ Giang, chắc mọi người còn chưa biết đến cái tên Giang Nguyễn Nguyễn này, nhưng cô ấy có một cái tên khác rất nổi tiếng ở nước ngoài —— Là học sinh đắc ý của giáo sư Lục Thanh Hồng, Ja.”
Nghe thấy cái tên này, đám người không khỏi sững sờ, qua nửa ngày mới phản ứng, trong mắt đều là kính nể.
Ja, người học y như họ đều từng nghe qua cái tên này, nói là tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài cũng không đủ.
Nghe nói cô còn trẻ mà y thuật đã rất lợi hại, kế thừa tám mươi phần trăm bản lĩnh của giáo sư Lục Thanh Hồng, có thể nói là tấm gương mẫu mực cho thế hệ trẻ!
Họ luôn nghĩ Ja là một cô gái tóc ngắn, đeo kính, khuôn mặt trang nghiêm, lộ vẻ vẻ học thức, nhưng không ngờ lại xinh đẹp như thế!
Sau khi phản ứng lại, lập tức có người sùng bái đứng dậy.
“Thật là Ja sao? Tôi rất sùng bái cô, bản luận văn nào cô đăng ở nước ngoài tôi cũng xem hết, tôi thật sự rất thích cô!”
“Có thể làm cộng sự với Ja là vinh hạnh của chúng tôi!”
“…”
Đám người nhao nhao khen ngợi, trên mặt ai cũng tràn ngập chân thành.
Nhìn đảo qua mọi người một vòng, Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch khóe môi lên: “Cảm ơn mọi người đã coi trọng, hi vọng về sau hợp tác vui vẻ.”
Nói xong, cô lập tức nâng ly lên.
Đám người nhao nhao nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Biểu hiện của Giang Nguyễn Nguyễn rất gần gũi, không kiêu ngạo chút nào, các nhân viên càng tôn sùng cô.
Bữa tiệc tiến hành rất vui sướng. Không ít người tới mời rượu, Giang Nguyễn Nguyễn cũng tiếp đón hết. Tửu lượng của cô không kém, nhưng người tới thực sự không ít, bất tri bất giác đã ngà ngà say.
Nhìn thấy bữa tiệc sắp kết thúc, Giang Nguyễn Nguyễn lấy lý do đi WC đứng dậy đi rửa mặt để tỉnh táo một chút.
Khi đi ra từ toilet, trên đường về phòng, điện thoại đột nhiên rung lên.
Giang Nguyễn Nguyễn mở ra nhìn thoáng qua, là hai cục cưng trong nhà nhắn tin tới, hỏi cô khi nào trở về.
Nhìn thấy tin nhắn, đáy mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiên lên ý cười ấm áp, đang chuẩn bị dừng bước trả lời thì đột nhiên, bả vai bị người ta va thật mạnh vào, điện thoại suýt bay ra ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn nắm chặt điện thoại, lập tức xin lỗi người kia: “Ngại quá…”
Còn chưa nói xin lỗi xong thì tiếng chất vấn mang theo tức giận của một người đàn ông đã vang lên: “Không có mắt sao! Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt, thật xui xẻo mà!”
Gã vừa mở miệng thì mùi rượu nồng nặc đã đập vào mặt. Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, im lặng kéo ra khoảng cách.