Sau mấy giây trầm mặc, Lệ Bạc Thâm nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lẽo: “Chẳng qua như thế? Đã để cô sinh ra hiểu lầm như vậy, tôi không ngại phục vụ thêm cho cô một lần.”
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lóe lên một tia bối rối, nhìn thấy người đàn ông ép người đến, cô muốn né tránh nhưng không có đường để lui.
Đôi môi nóng ấm của hắn phủ lên môi cô, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.
Trong đầu Giang Nguyễn Nguyễn lập tức trống rỗng. Cô không ngờ Lệ Bạc Thâm lại làm đến nước này! Thậm chí bàn tay nắm chặt cằm cô còn đang dùng lực muốn cô hé miệng.
Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, liều mạng mà giãy giụa: “Lệ Bạc Thâm, thả tôi ra! Anh điên rồi sao? Nơi này là phòng ăn! Sẽ có người vào bất cứ lúc nào đó!”
Cô giãy giụa làm Lệ Bạc Thâm hơi lui ra một chút, nghe câu nói này thì lạnh lùng nhếch môi lên: “Thì đã sao? Không phải cô nói muốn đền bù cho tôi sao? Tôi muốn cô trả cho cho tôi một lần, cô sợ rồi?”
Đồng tử của Giang Nguyễn Nguyễn khẽ run lên, nghĩ đến trải nghiệm đêm hôm đó thì rất kháng cự.
Đêm hôm đó, có lẽ do bị cô bỏ thuốc nên Lệ Bạc Thâm thật sự không có ý thức gì, nhưng bản năng vẫn còn đó, cả quá trình hành động không quan tâm đ ến cái gì, sức lực cũng rất mạnh.
Thế nên bây giờ nghĩ lại chuyện đó thì trừ đau ra cô không có quá nhiều cảm giác.
Hiện tại, bên người lại quanh quẩn hơi thở của hắn, thậm chí còn xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt.
Nghe hắn nói như vậy, thậm chí Giang Nguyễn Nguyễn đã bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Lệ Bạc Thâm thấy phản ứng của cô thì mặt tối sầm lại, lại nghiêng người hôn lên. So với vừa rồi, nụ hôn này càng dùng sức.
Giang Nguyễn Nguyễn bị hắn trói buộc không thể động đậy, lại dần dần cảm thấy bối rối.
Sáu năm, thân thể cô vẫn không có sức chống đỡ với người đàn ông này!
Nếu bị hắn phát hiện phản ứng của cô thì cô của bây giờ và sáu năm trước có khác biệt gì trong mắt hắn chứ?
Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại.
Phát giác ý đồ xâm nhập của người đàn ông, cô nhân cơ hội cắn mạnh một cái vào môi hắn. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng hai người.
Hắn hơi tạm dừng một chút, một giây sau, thế công lại càng mãnh liệt!
Giang Nguyễn Nguyễn bị hắn hôn đến mức gần như không thở nổi, thân thể cũng dần dần mềm đi, phải dựa hết vào cánh tay đang ghì lấy cô mới không trượt xuống.
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm dừng lại, gần như dán môi cô mà mở miệng: “Không phải không có cảm giác sao? Sao lại nhũn ra như vậy? Giang Nguyễn Nguyễn, thân thể của cô trung thực hơn cái miệng của cô nhiều!”
Giọng hắn đã khàn đặc.
Giang Nguyễn Nguyễn há miệng thở phì phò, đang muốn phản bác thì đột nhiên cảm giác được một bàn tay đã mò đến trước ngực mình!
Phát giác động tác của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn như một con mèo bị kinh sợ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra mà đã đẩy mạnh hắn một cái, còn thuận thế tát vào mặt hắn!
“Lệ Bạc Thâm, không phải anh nói muốn cưới Phó Vi Ninh sao? Tôi tác thành cho anh rồi, bây giờ anh đang làm cái gì? Trả thù tôi sao? Nếu là thế thì anh thật sự đã làm được!
Lúc trước là tôi không hiểu chuyện mới dùng thủ đoạn như vậy với anh, nhưng tôi cũng làm theo ý anh rồi, không tiếp tục quấn lấy, sau này tôi càng không làm phiền anh nữa! Cho nên chúng ta dừng ở đây!”