Nhưng nếu bây giờ cô ta chọc giận Lệ Bạc Thâm thật thì cuộc hôn nhân này không còn cách nào cứu vãn được.
Phó Vi Trữ tự an ủi mình rồi lên xe.
“Tiểu thư, cô về công ty à?”
Nhìn sắc mặt cô ta không tốt lắm, giọng điệu trợ lý Lâm Thành có phần thận trọng hơn.
Phó Vi Trữ liếc anh ta một cái, nói: “Tôi không về, giờ tôi muốn ra ngoài ăn. Buổi chiều có cuộc hẹn ký hợp đồng với Viện nghiên cứu VR đúng không? Tới lúc đó tôi sẽ quay lại ký hợp đồng.”
Lâm Thành gật đầu.
Hai giờ chiều.
Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên khởi hành từ viện nghiên cứu, đi đến địa điểm mà họ đã thỏa thuận với người bán dược liệu.
Trên đường đi, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn chưa tìm hiểu tình hình của đối tác thì nhịn không được hỏi Cố Vân Xuyên: “Tinh hình cụ thể của bên bán dược liệu cho chúng ta ra sao?”
Với tư cách là người phụ trách của viện nghiên cứu, nếu cô không biết gì về bên bán dược liệu thì lúc ký hợp đồng sẽ làm đối phương cảm thấy thái độ của bọn họ không đủ nghiêm túc. Chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai công ty.
Cố Vân Xuyên cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh tỉ mỉ giới thiệu: “Bên bán dược liệu lần này là công ty có quy mô lớn ở Hải Thành, là gia tộc lập nghiệp nhờ ngành kinh doanh dược phẩm. Mặt khác, giá mà công ty dược liệu này đưa ra cũng tương đối ổn so với mặt bằng chung. Công bằng mà nói, vì đối phương biết được sức ảnh hưởng của Viện nghiên cứu VR chúng ta ở nước ngoài nên đã chủ động ngỏ lời hợp tác, thái độ cũng tương đối tốt nên cô cứ yên tâm.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết Hải Thành có mấy công ty cung cấp dược phẩm lớn, theo như lời anh nói thì công ty ký hợp đồng với chúng ta là một trong số họ nhỉ, không biết là nhà nào vậy?”
Cố Vân Xuyên nói: “Nhà họ Phó.”
Nhất thời Giang Nguyễn Nguyễn sững cả người.
Nhà họ Phó?
Theo như cô biết, thì toàn bộ Hải Thành chỉ có một nhà họ Phó kinh doanh dược phẩm mà thôi.
Mà vừa vặn, cô cũng đã từng có quan hệ với nhà họ.
Nghĩ đến đây Giang Nguyễn Nguyễn liền cau mày. Cô chỉ hy vọng bản thân không xui xẻo như vậy, gặp phải người mà bản thân không muốn gặp nhất.
Một lúc sau, hai người đến quán cà phê đã hẹn trước đó.
Bên bán dược liệu vẫn chưa đến.
Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên ngồi vào bàn trước, gọi hai tách cà phê, ngồi đợi đối phương đến.
Khoảng mười phút sau, có tiếng gõ cửa.
“Chúng tôi đến rồi.”
Cố Vân Xuyên hào hứng nói gì đó với Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh.
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, đứng dậy nói: “Mời vào.”
Một lúc sau, cách cửa bị đẩy ra, một giọng nam liền vang lên: “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”