Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 107




Chương 107: Cục Cưng Của Ta
Mặc dù Lãnh Hạ là chuyên gia súng ống đạn được, nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm bom nguyên thủy, cụ thể uy lực như thế nào thì nàng cũng chưa thể đoán, nàng cũng không dám thử nghiệm ở trong doanh trại, nhỡ may nổ hỏng mất doanh trại, Chiến Bắc Liệt sẽ tức điên lên mất.
Để khỏi ảnh hưởng đến người vô tội thì nên đến một chỗ vắng vẻ ở xích cương đi.
Binh sĩ trên đường nhìn Lãnh đại mưu sĩ của bọn họ mặt đầy tro bụi, đều che miệng cười gập cả người lại, bị Chiến Bắc Liệt trừng mắt, nhanh như chớp bỏ chạy.
Đùa à, ai dám cười nhạo nam nhân của Vương gia!
Lãnh Hạ chợt dừng bước, nhìn một bóng dáng ở phía xa đang ôm đầu ngồi xổm vẽ vòng tròn..........
Binh sĩ đi ngang qua đều ném cho hắn những ánh mắt thương hại, nhưng lại không ai bước đến nói chuyện với hắn, đến gần hắn liền tăng tốc độ, lao vút qua.
Chiến Bắc Liệt cũng nhìn thấy, mày kiếm bay lên, vẻ mặt thư thái, sảng khoái, cho thấy tâm tình của hắn rất tốt.
Người này, chính là Diệp Nhất Hoàng bị Đại Tần Chiến thần khai đao.
Diệp Nhất Hoàng nghiêng đầu nhìn thấy Lãnh Hạ, khuôn mặt uể oải nhất thời sáng lên.
Hắn nhảy dựng lên, chạy vội tới, gào khóc: "Ân nhân a!"
Lúc chạy tới liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang khoanh tay đứng bên cạnh nàng, đôi mắt lấp lánh đột nhiên vằn đỏ.
Diệp Nhất Hoàng hung tợn trừng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, nắm chặt hai đấm, có xúc động muốn xông lên cắn chết hắn, nếu không phải tại ta không đánh lại ngươi, nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo!
Hai ngày nay chính là ác mộng của Diệp Nhất Hoàng!
Từ lúc hắn chỉ điểm cho mấy người phó tướng đã biết là lúc Liệt Vương trở về nhất định sẽ trị tội hắn.
Diệp Nhất Hoàng nghĩ tới vô số thứ, lại không thể ngờ đến hậu quả, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn đòn, nào ngờ, người này...
Người này.........
Rất đê tiện!
Từ ba ngày trước, các tướng sĩ vốn huynh đệ đi huynh đệ lại với hắn, đột nhiên tránh hắn như rắn độc, thấy hắn thì đều quay đầu bỏ chạy, ngậm miệng không nói lời nào.
Hắn muốn nói chuyện với ai cũng chỉ nhận được một kết quả, người nọ che miệng, lắc đầu, lui về phía sau.
Rất rõ ràng, hắn bị cô lập!
Người kia lại phát quân lệnh toàn doanh trại, tất cả tướng sĩ không ai được nói chuyện với hắn, không được có bất cứ thái độ gì với hắn!
Đối với kẻ nửa khắc đồng hồ không nói lời nào có thể nghẹn chết, một canh giờ không luyên thuyên với ai có thể tức chết như hắn, đây là hình phạt tàn khốc nhất.
Đã ba ngày rồi, ba ngày, ngay cả một con chim bồ câu cũng không để ý tới hắn.
Chiến Bắc Liệt nhìn Diệp Nhất Hoàng khó chịu, vô cùng thoải mái.
Diệp Nhất Hoàng trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên giang hai cánh tay chạy tới: "Ân nhân a, tiểu nhân thật thê thảm! Thảm a! Thiên hạ đệ nhất thảm a!"
Không đợi Lãnh Hạ đáp lời, Đại Tần Chiến thần đã đạp một cước, kẻ tơ tưởng tới tức phụ của hắn liền bị đá lên không, để lại một đường cong hoàn mỹ.........
Nhìn bóng dáng đã biến mất trên bầu trời, ba người Cuồng Phong liếc nhau, yên lặng rơi lệ đồng tình.
Huynh đệ, thuận buồm xuôi gió!
Mấy người hoàn toàn không tim không phởi, quay đầu một cái là quên sạch Diệp Nhất Hoàng, tìm một nơi trống trải để thử uy lực của bom.
Đám người Chung Thương không tin thì không tin, nhưng vẫn tò mò, xoa tay chờ thử.
Lãnh Hạ đảo mắt qua vẻ mặt từng người, khóe môi khẽ nhếch lên, thanh âm nhàn nhạt: "Vừa nãy ai nói, thứ này đập đầu người cũng không bất tỉnh? Lôi Minh, ngươi, bước lên."

Nụ cười này vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng trong ánh mắt mọi người thì lại quỷ dị, khuôn mặt tươi cười kia làm bọn họ thấy lạnh gáy.
Nhất là Lôi Minh, sờ cánh tay nổi đầy gai ốc, ngơ ngác gật đầu.
Lôi Minh dựa theo sự chỉ bảo của Lãnh Hạ, đốt kíp nổ.
Một luồng khói xanh bốc lên, không khí đầy mùi gay của thuốc súng, lửa cháy tí tách........
Hắn cầm ống trúc, ngốc nghếch quay đầu hỏi: "Vương phi, ném đi đâu?"
Mấy người còn lại ló đầu lên nhìn, quan sát kíp nổ đang cháy, bình thường thì một vật nếu bị cháy sẽ bùng lửa rất nhanh nhưng tốc độ của kíp nổ này thật chậm, lửa chảy kèm tia lửa văng ra, rất đẹp mắt.
Mặt của Lãnh Hạ trong nháy mắt trở nên tái mét, giận dữ quát to: "Ném đi! Nhanh lên!"
Trong thanh âm là sự kinh sự trước nay chưa từng có!
Thấy Tiểu Vương phi hốt hoảng như vậy, Lôi Minh không kịp nghĩ, vội vàng ném ống trúc trong tay đi thật xa.
Ầm!
Ống trúc nổ vang giữa không trung.
Tiếng vang như nổ tung bên tai mỗi người, khói lửa lan tràn ra bốn phía, giống như một cơn lốc khuếch tán ra khắp nơi, khắp nơi như nhuốm màu tro bàn đen bạc.
Luồng khí nóng bỏng khiến người ta kinh sợ cũng lan tràn, tim mọi người không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, cảm nhận được sự nguy hiểm và áp lực chưa bao giờ có!
Chiến Bắc Liệt hít một ngụm lãnh khí, ống trúc này chỉ nổ giữa không trung thôi, nếu nổ trên mặt đất thì sẽ có hiệu quả như thế nào?
Tuy rằng hắn đã nghe Lãnh Hạ miêu tả qua, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được sự kinh khủng thật sự của ống trúc này!
Nghĩ như vậy, hắn nuốt nước miếng một cái, đưa mắt nhìn sang Lãnh Hạ, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo tự hào, mẫu sư tử bưu hãn như vậy...........
Hắn thật may mắn!
Lãnh Hạ quay đầu, nở một nụ cười ngạo nghễ, tràn đầy tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng bức người!
Làm Chiến Bắc Liệt choáng váng, không thể nhìn ra phương hướng!
Đám người Chung Thương từ lúc ống trúc nổ đến giờ vẫn không dám cử động, mồ hôi lạnh vã ra, đồng loạt tuôn ra một câu thô tục.
"Con mẹ nó!"
Lôi Minh nắm lấy bàn tay vừa cầm ống trúc, sợ hãi, may mà ném trước lúc nó nổ!
May mắn, may mắn!
Mục Dương mặt trắng bệch, chân nhũn ra, suýt thì không đứng nổi.
Vừa nãy hắn đã tung tung cái thứ kinh khủng này trên tay sao?
Thiểm Điện đột nhiên bùng nổ, Ngao một tiếng, nhảy dựng lên!
Hắn như bị đốt đuôi, nhảy tới trước mặt Lôi Minh, trừng hai mắt, chửi ầm lên: "Con mẹ ngươi con mẹ ngươi con mẹ ngươi, con mẹ nó vừa nãy ngươi dùng cái này gõ đầu lão tử!"
Lôi Minh cả kinh, nhanh chân bỏ chạy!
Thiểm Điện giận dữ, lập tức đuổi theo!
Thiểm Điện dễ tính quanh năm bị bắt nạt, vào giờ khắc này rốt cuộc bùng nổ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, ống trúc kia gõ vào đầu hắn..........
Nếu như sơ ý một chút, mạng nhỏ của lão tử đi tong!
Sắc mặt càng trắng bệch, càng tức giận, Thiểm Điện nổi điên, đuổi theo Lôi Minh toán loạn.

Đúng lúc này, những binh lính đang huấn luyện nghe thấy tiếng vang ầm ầm liền kinh ngạc, toàn bộ chạy ra.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng chưa tan, bảy phó tướng che mũi kinh hoảng nói: "Vương gia, đã xảy ra chuyện gì thế? Đại quân Bắc Yến đánh tới sao?"
Chiến Bắc Liệt phất tay một cái, thanh âm chứa ý cười chậm rãi nói rằng: "Không có việc gì, mưu sĩ làm một thí nghiệm nho nhỏ."
Phó tướng ngoáy ngoáy tai, ta không nghe lầm chứ, một thí nghiệm nhỏ, sao lại có tiếng vang long trời lở đất như vậy?
Mưu sĩ, ngươi gọi Thiên Lôi đến làm thí nghiệm sao?
Lãnh Hạ day day trán, trầm ngâm, lực sát thương của cái này rất tốt, nhưng nếu so với súng ống hiện đại thì kém quá xa, nếu có thể cho thêm sắt với vài thứ nữa thì lực sát thương có lẽ sẽ mạnh hơn.
Chiến Bắc Liệt nhất thời khẩn trương, kéo lấy tay nàng, bàn tay ở hông khẽ xoa bóp: "Mệt mỏi à?"
Lãnh Hạ duỗi người, nàng ở trong lều mấy ngày liền, hoàn toàn chú tâm vào công việc, không nhúc nhích chút nào, lúc này cả người đều mỏi.
Thấy Chiến Bắc Liệt quan tâm, nàng lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì, ngồi lâu nên lưng đau."
Chiến Bắc Liệt cũng nghĩ tới, vừa rồi hưng phấn nên đã quên mất tức phụ chưa được nghỉ ngơi mấy ngày liền, hắn ôm chầm lấy Lãnh Hạ, cằm để ở trên đầu nàng, đau lòng thở dài nói:
"Cũng là vì ta, cực khổ rồi."
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Hạ đã bị hắn ôm về phía lều, quay về đi tắm nghỉ ngơi.
Hai người như keo như sơn, mật mật ngọt ngọt không coi ai ra gì, hoàn toàn không để ý vẻ mặt như thấy quỷ của đám người đứng xem.
Lúc Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đi qua, mấy vạn tướng sĩ đồng loạt cụp tai lại, rất nhanh chóng!
Lãnh Hạ nghi hoặc liếc nhìn bọn họ, sao mà...........
Mặt đều tái hết rồi?
Sau khi hai người đi xa, vô số ánh mắt mập mờ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, những con mắt lóe ra sự hưng phấn khó lòng che giấu!
Cục cưng của ta a!
Chúng ta vừa nghe thấy cái gì?
Bảy người phó tướng rốt cục cũng hồi phục tinh thần, Trịnh Thạch hoảng sợ trừng hai mắt, lắp bắp nói: "Mưu....mưu sĩ nói gì?"
Phùng Hiền Lập há hốc miệng, to đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà vào mồm hắn, vẻ mặt dại ra vẫn chưa trả lời, chúng tướng sĩ đã ồn ào hẳn lên.
"Nghe không, làm lâu! Làm lâu!"
"Còn có đau thắt lưng a........... Dũng mãnh phi thường! Dương cương! Uy mãnh!"
"Chậc chậc chậc...... Mưu sĩ làm việc vất vả, cũng là vì Vương gia a, đoạn tay áo thật vĩ đại!"
(Chậc chậc, binh sĩ của Liệt ca đầu óc cũng thật đen tối a~)
==
Hai người trở về lều.
Lãnh Hạ tắm rửa xong, cả người mệt mỏi nằm trên giường.
Chiến Bắc Liệt quay người nàng lại rồi bắt đầu xoa bóp cho nàng.

Hôm nay tuy rằng bom chỉ nổ giữa không trung, thế nhưng Lãnh Hạ có hiểu biết về đạn dược, cơ bản đã hiểu uy lực của nó nên không cần thử nữa.
Nàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Chiến Bắc Liệt, hỏi: "Dự định làm như thế nào?"
Chiến Bắc Liệt biết nàng hỏi, có vật này rồi, sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, bình tĩnh phân tích nói: "Vật này dù sao cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận thì lúc nổ có thể làm quân mình bị thương, mua dây buộc mình! Hơn nữa nếu người ở gần nơi bom nổ, nhẹ thì chết không toàn thây, nặng thì tan xương nát thịt, không khỏi có phần bất nhân....."
Hắn nói xong, lắc đầu, than thở: "Không thích hợp dùng ở trên chiến trường!"
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, quả nhiên Chiến Bắc Liệt không khiến nàng thất vọng.
Nếu là người khác, có vật này trong tay sẽ chỉ nghĩ làm sao để vận dụng trên chiến trường, làm sao để thống nhất ngũ quốc, mở miệng ra là Xưng bá thiên hạ! vô cùng đắc ý, nhưng hắn lại không bị uy lực của bom làm mê muội, vẫn có khả năng phân tích, thật hiếm thấy!
Người đàn ông này, là của nàng!
Thanh âm ẩn chứa ý cười, ý cười kiêu ngạo, Lãnh Hạ đồng tình: "Đúng vậy, nhưng nếu để nổ Tuyết sơn, nổ đường hầm, thì dùng tốt!"
Chiến Bắc Liệt ngồi ở bên cạnh giường, vừa xoa bóp cho nàng, vừa nói: "Nếu nổ một đường hầm ở Tuyết sơn, thần không biết quỷ không hay thông qua cái nơi mà họ cho rằng là phòng tuyến vững vàng nhất......... xông thẳng vào Bắc Yến!"
Lãnh Hạ gật đầu, kéo tay hắn lại, vòng qua eo mình, rồi quay người dựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Nếu nổ đường hầm ở dưới Tuyết sơn thì bên trên cũng sẽ có động tĩnh, mỗi ngày đều có quân tuần tra, không bằng nghĩ biện pháp để phong tỏa núi lại."
Chiến Bắc Liệt thưởng thức mái tóc của nàng, một suối tóc dày đen chảy dọc theo cánh tay của hắn, đen nhánh, hơi lạnh, mượt như tơ lụa.
"Dùng số lưu hoàng này có thể làm được nhiều hay ít? Thợ bình thường có làm được không?" Hắn mở miệng hỏi, nếu Lãnh Hạ đã lệnh cho Mục Thiên Mục Dương triệu tập thợ làm pháo hoa, thì tất nhiên sẽ không vô ích.
Lúc này Lãnh Hạ đã mơ mơ màng màng, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Thật ra cũng không cần nhiều lưu hoàng cho lắm, một lượng lớn lưu hoàng như thế là đủ rồi. Ngươi cần bao nhiêu, ta có thể làm ra bất nhiêu. Nhưng cái này cần sự tỉ mỉ và chính xác, không phải chỉ một vài canh giờ là làm xong, ta phải dạy nhóm thợ kia trước, quan trọng nhất là bọn họ phải đáng tin cậy, cách chế tạo này không thể truyền ra ngoài, không phải ai cũng giống như ngươi, có lý trí như vậy."
Chiến Bắc Liệt nhìn tức phụ nói đều đều, giọng điệu bằng phẳng, chắc là ngủ rồi, đó chỉ là phản xạ có điều kiện trả lời hắn mà thôi.
Đợi một lát nữa, hắn nghĩ rằng Lãnh Hạ đã ngủ say, điều chỉnh một vị trí thoải mái cho nàng, rồi đắp chăn thật kín, cúi người xuống ấn lên môi nàng một nụ hôn, rồi mới đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi lều, Đại Tần Chiến thần cũng cảm giác được sự bất thường!
Vô cùng bất thường!
Bên ngoài lều, binh sĩ nào đi qua cũng không dám nhìn hắn, đều cúi đầu bước nhanh qua, nhưng đi qua được vài bước, lại len lén liếc nhìn hắn.......
Gương mặt Thì ra là thế.......
Gương mặt Không ngờ a ........
Gương mặt Đương nhiên là sẽ là như thế này ............
Ai cũng hưng phấn, thoải mái, giống như biết bí mật của Hoàng gia, vẻ mặt như bị táo bón, quả thực Chiến Bắc Liệt không sao hiểu nổi, trong đầu đầy dấu chấm hỏi!
Hắn lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, đi tìm Mục Thiên Mục Dương hỏi chuyện thợ chế tạo.
Lãnh Hạ lo lắng không phải không có lý, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể giữ được tỉnh táo trước uy lực mãnh liệt này, nếu phương thức chế tạo bị tiết lộ ra ngoài, vào tay những kẻ có dã tâm xưng bá, thì hậu quả là không thể tưởng nổi!
Mục Thiên Mục Dương hoàn toàn đắm chìm trong sự chấn động về bom, nghe thấy Chiến Bắc Liệt hỏi, liền giơ thẳng tay cam đoan: "Gia, chúng ta đều tìm những thợ đã làm nhiều năm, gia đình tuyệt đối trong sạch, có thể tin!"
Khi có được sự cam đoan của hai người, Chiến Bắc Liệt mới yên tâm.
Việc còn lại thì đợi Lãnh Hạ tỉnh ngủ, chế tạo bom cùng những người thợ này.
"Thì ra là thế a!" Một thanh âm hưng phấn truyền đến từ khúc quanh đằng trước, mấy chữ này có chứa khí tức không che giấu chút nào, cực kỳ dung tục!
Chiến Bắc Liệt dừng bước, chợt nghe thanh âm kia nói tiếp: "Ta vẫn cảm thấy Vương gia và mưu sĩ có chút kỳ quái, Vương gia ngoan ngoãn phục tùng mưu sĩ, hoàn toàn giống tiểu tức phụ a!"
Một thanh âm khác vang lên, thở dài nói: "Rất đảo điên, trước đây nghe người ta nói Vương gia là người ở dưới, ta cũng không tin, nay sự thật ở trước mắt, không tin cũng phải tin!"
Chiến Bắc Liệt nhất thời đen mặt!
Đại Tần Chiến thần nộ khí đằng đằng vội rời đi, nào ngờ sau hai người này, lại có ba thanh âm khác truyền đến.
"Ha ha ha ha......" Thanh âm này cười quỷ dị: "Mưu sĩ thân hình bé nhỏ, nào ngờ thật sự có tài a, làm lụng vất vả, nên hông bị đau!"
"Vương gia là nam nhân dũng mãnh phi thường uy mãnh như vậy, lại bị mưu sĩ trắng nõn gầy yếu đặt ở dưới thân......"
Mặt của Chiến Bắc Liệt, không thể dùng đen để hình dung..........
Hắn đang muốn vọt vào lều trị tội mấy tên lính nói linh tinh, nào ngờ ở lều bên cạnh, tiếng thảo luận lại truyền đến.

"Chậc chậc chậc....... cho nên mới nói, sự việc là không thể nhìn bề ngoài, ai có thể đoán được, Vương gia lại hy sinh nhiều vì mưu sĩ như vậy!"
"Còn phải nói sao, Vương gia và mưu sĩ rất yêu thương nhau!"
"Nói thừa! Nếu không phải yêu thương, thẳng như thế sao lại thành cong!"
Chiến Bắc Liệt trừng lớn hai mắt, vận nội lực nghiêng tai lắng nghe.........
Khá lắm, toàn bộ doanh trại, gần mười lăm vạn tướng sĩ, không ai không thảo luận Thẳng, Cong, Mưu sĩ ở trên, Vương gia ở dưới..............
Đại Tần Chiến thần: "@#$%.........."
==
Năm ngày sau, đêm khuya.
Trên Tuyết sơn vô thanh vô tức có vài cái bóng lướt qua lướt lại, phân tán ra từ chân núi, mỗi người một hướng, dễ dàng tránh thoát lính tuần tra Bắc Yến, nhanh chóng di chuyển quanh Tuyết sơn.
Sắc trời dần dần chuyển sáng, đến lúc rạng sáng, từng người trong Thí Thiên đã xuống núi, chạy về quân doanh.
Lãnh Hạ khẽ nhướn mày hỏi: "Hoàn thành?"
Lâm Thanh trả lời: "Dạ, cô nương, chúng ta dựa theo phân phó của ngươi, đã gài bom ở khắp nơi trên Tuyết sơn."
Lãnh Hạ gật đầu, khóe môi cong lên, hài lòng nói: "Tốt, lát nữa bọn họ thay ca, bắt đầu tuần tra lần nữa, chỉ cần đạp phải một quả bom, sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền.......... Tuyết sơn sẽ có tuyết lở, Bắc Yến chắc chắn tạm thời phong tỏa núi, đến lúc đó chúng ta có thể không cần quan tâm gì, bắt đầu nổ đường hầm."
Mấy ngày hôm nay, Lãnh Hạ đã dạy cách làm bom cho những người thợ kia, tự tay theo dõi bọn họ chế tạo hỏa dược.
Nàng cũng không nhàn rỗi, đêm ngày chế tạo gấp gáp một số lượng bom lớn.
Trong doanh trại có chừng mười lăm vạn tướng sĩ, trong đó cũng có những người tài ba, là cao thủ, nếu nổ Tuyết sơn xong mà Bắc Yến không phong tỏa núi, thì nhất định sẽ có tin tức.
Ầm!
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!........
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh vang vọng từ Tuyết sơn, theo sau đó là một loạt những tiếng nổ khác, liên tục không ngừng!
Mọi người đều quay đầu nhìn lại, rất xa, bọn họ rõ ràng thấy trên Tuyết sơn có một luồng khói lớn, rung chuyển theo ngọn núi, từ từ lan ra.
Đất đá tia lửa, khói, hơi nóng văng ra tứ phía, uy thế kinh người!
Đám người Thí Thiên sắc mặt trắng bệch, da đầu tê dại, nhìn chằm chằm Tuyết sơn như bị hủy diệt kia, thực sự không thể tưởng tượng được, đó là do mấy thứ linh tinh trong bao họ vừa mang đi tạo thành!
Lâm Thanh nhín phía Lãnh Hạ, nuốt vào một ngụm nước miếng, nhỏ giọng lầu bầu: "Cô nương, nếu lần sau lại làm chuyện nguy hiểm như vậy thì nên nói trước cho chúng ta một tiếng a!"
Lãnh Hạ đảo mắt qua, Lâm Thanh liếm môi một cái, ỉu xìu chạy về hàng.
Đùa sao, cô nương bưu hãn hắn không chọc nổi!
Cuồng Phong nhìn Thí Thiên đờ đẫn, có chút hả hê, nói lầm bầm, vài ngày trước chúng ta đã sợ hãi qua một lần, nhìn đi, nhìn đi, không phải tại chúng ta không biết gì, mà cảng này thật sự rất chấn động.
Sau khi Tuyết sơn nổ xong, thì không gian lại trở về sự tĩnh lặng, đột nhiên........
Ầm ầm!
Mọi người chỉ thấy Tuyết sơn run rẩy điên cuồng, chỉ thấy Tuyết sơn nguy nga, vố số những mảng tuyết lớn như sóng trào, lao thẳng xuống dưới.
Cứ từng mảng từng mảnh rơi xuống dưới, điên cuồng gào thét, cách thật xa, cũng có thể cảm giác được làn gió lạnh buốt xen lẫn những bông tuyết giá băng!
Nhìn trời đất như bị vây trong một cơn lốc trắng, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều có vài phần cảm xúc, thiên nhiên tức giận, sức người quả thật không thể chống lại.
Lãnh Hạ quay đầu, hỏi: "Lần tuyết lở này, Bắc Yến sẽ tổn thất khoảng bao nhiêu?"
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một chút, nói: "Quân đội Bắc Yến không ở trên đó, chỉ có lính tuần tra, có lẽ là mấy nghìn người."
Lãnh Hạ gật đầu, chắc hẳn sau khi tuyết lở kết thúc, Bắc Yến nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, một khi bọn họ phong tỏa núi, việc nổ hầm có thể bắt đầu.
Đúng lúc này, một tiểu binh chạy tới trước mặt hai người, bẩm báo: "Vương gia, mưu sĩ, Phùng phó tướng lệnh cho tiểu nhân truyền lời, sau khi nổ phát hiện đường hầm có chút kỳ quặc, mời hai người qua nhìn một chút."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.