Chương 82: Chú Ngựa U Buồn
Vậy là Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ở lại Chu phủ.
Thú vị là Diệp Nhất Hoàng sau khi lắc lư vài vòng quanh phủ đã có thể kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ với mỗi người trong phủ, nghiễm nhiên như thể bạn bè lâu năm không gặp.
Ai thăng quan tiến chức thuận lợi, ai mới nạp tiểu thiếp, ai có bà vợ dữ dằn, ai đem tiền riêng dấu dưới hồ, nhà ai sau khi sinh năm cô nương đã sinh được một đứa con trai, thậm chí ngay cả heo nái trong phủ đẻ mấy con hắn cũng rõ ràng.
Chu Đắc vung tay lên, lập tức sai gã sai vặt sắp xếp một gian sương phòng giành cho khách quý cho hắn, danh tiếng của Diệp Nhất Hoàng trong phủ còn vang vọng hơn cả Liệt vương, tỷ lệ bàn luận không biết nhiều hơn đến bao nhiêu lần.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đối với vấn đề này chỉ nhíu mày, càng khẳng định khả năng nhiều chuyện của hắn.
Hôm sau.
Trời vừa mới sáng, Lãnh Hạ đã dậy, nhưng vì đang ở Chu phủ nên nàng không chạy bộ, từ khi rời khỏi Trường An, việc huấn luyện đã không thể duy trì liên tục.
Sau khi dùng một bữa ăn sáng cực kỳ xa hoa phong phú, Chu Đắc liền vội vã chạy đến thỉnh an, phía sau là Chu gia Nhị công tử nét mặt hồng hào và thiên kim Phương gia cả người cứng ngắc, vẫn luôn cúi đầu.
Chu Đắc chỉ nghĩ đơn giản là Liệt Vương gia và Liệt Vương phi hẳn là sẽ xuất phát từ sớm, nên bọn họ phải chạy tới trước, vừa lúc là tân nương kính trà, viện cớ này liền dẫn theo con dâu tới.
Ba người thỉnh an Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ xong, Chu Đắc cúi đầu khom lưng đẩy Chu Nhị công tử lên hai bước rồi giới thiệu: "Đây là khuyển tử của hạ quan, Chu Mộc Văn, từ trước đến nay cực kỳ ngưỡng mộ Vương gia."
Chu Mộc Văn này, nhìn qua nhã nhặn, có phong thái của người theo nghiệp văn chương, nhưng mà tính tình lại yếu đuối, không có chủ kiến, lần cường ngạnh duy nhất trong đời đó là muốn lấy nữ tử thanh lâu Tiểu Điệp làm thê.
Nghe cha nói như vậy, cũng phụ họa theo: "Dạ, tiểu nhân cực kỳ ngưỡng mộ Vương gia."
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ lại dừng mắt ở phía sau hắn, thiên kim Phương gia mặc một thân váy dài đỏ thẫm, tóc vấn thành búi tóc của người đã có chồng, đầu cúi xuống, nhìn qua rất là khiêm tốn dịu dàng.
Nhưng hai tay nàng đặt phía trước thì run nhè nhẹ, Lãnh Hạ nhếch môi, nói: "Chu Nhị phu nhân cực kỳ giống một cố nhân của bản cung, ở lại trò chuyện với bản cung một lát."
Chu Đắc cảm thấy mừng rỡ, trên mặt cười như nở hoa, không nịnh bợ được Liệt Vương gia thì có thể nịnh bợ Liệt Vương phi cũng tốt, lập tức trả lời không cần suy nghĩ: "Đương nhiên, đương nhiên, Điệp nhi có thể làm Vương phi nhớ tới cố nhân thật sự là phúc khí đã tu luyện mấy đời."
Nói xong liền túm Chu Mộc Văn còn đang có mấy phần nghi hoặc đi, rồi nháy mắt ra dấu với thiên kim Phương gia, khom người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, thiên kim Phương gia chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần hối tiếc, thê lương, cười khổ nói: "Ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta sao?"
Lãnh Hạ nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp này, không giống như lần trước dịch dung thành nàng, mà là khuôn mặt lần đầu tiên nhìn thấy ở Âm Hương lâu, khuôn mặt của Vũ Điệp, thản nhiên nói: "Vũ Điệp, biệt lai vô dạng."
Tiếng nói vừa dứt, liền cảm thấy có một cánh tay to lớn gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, mùi chua như đang bốc lên ngùn ngụt.
Chiến Bắc Liệt cảnh giác liên tục đảo mắt nhìn hai người, hắn cũng chưa quên, nữ nhân này thích tức phụ của hắn!
Bất luận là nam hay là nữ, chỉ cần có tâm tư bất thường với mẫu sư tử, toàn bộ cách ly!
Lãnh Hạ mỉm cười, quay đầu nhìn hắn, trong mắt không tự giác hiện lên ý cười ấm áp.
Vũ Điệp hạ tầm mắt xuống, che dấu đi sự mất mát trong đó, thanh âm nhẹ như thở dài: "Hiện tại ta là Phương Điệp."
Ngày đó, sau khi nàng bị Lãnh Hạ vạch trần, bị thị vệ lôi xuống, vẫn bị giam lỏng, nàng đã mất đi võ công nên không bao giờ là tử sĩ Đông Sở nữa, nàng nhận mệnh, chấp nhận cuộc sống này, mấy ngày liền không ra khỏi phòng.
Nhưng vài ngày sau, Mộ Dung Triết mặt mày xanh tím vọt vào phòng, không nói hai lời đấm đá nàng, từ đó về sau, hầu như ngày nào hắn cũng tới phát tiết.
Đến tận sau này nàng mới biết Mộ Dung Triết bị đánh lén ở thanh lâu, sau khi bị hành hung thì bị lột sạch quần áo ném trên trên đường cái, trở thành trò cười cho cả thành Trường An thậm chí cả Đại Tần.
Hắn không có bằng chứng, chỉ phán đoán thì đương nhiên không dám tìm Chiến thần Liệt vương gây phiền toái, chỉ biết đem phẫn hận trút lên người nàng, loại tra tấn này cứ tiếp tục đến tận lúc hắn rời khỏi Đại Tần, trước khi đi thì đem nàng bán cho thanh lâu, qua qua lại lại thế nào lại tới thanh lâu Đạc Châu.
Chu Mộc Văn tốt lắm, gia thế trong sạch, tính cách dịu dàng, sau khi hoan ái một đêm trong thanh lâu liền nhận định nàng, không phải nàng không cưới.
Nhưng nàng không dám yêu, cũng không có lòng đi yêu, cuộc đời hai mươi năm của nàng đã vỡ nát, nhất là ....... nữ nhân đã khắc vào lòng nàng kia, nàng không quên được?
Thân thể của nàng thấp kém như bùn đen, gia thế thì không có, cuộc sống lại phức tạp, sao có thể xứng với Chu Mộc Văn đơn thuần.
Nàng lựa chọn trốn đi, thoát khỏi nơi dơ bẩn ấy, cũng thoát khỏi mối tình thắm thiết của Chu Mộc Văn, nàng giao tranh với đám người thanh lâu rồi bị rơi xuống nước, lúc tỉnh lại đã nằm trong Phương phủ.
Thiên kim Phương gia mấy hôm trước bị rơi xuống nước mà chết, mà vô tình họ lại cứu được nàng từ dưới nước, trong khuê danh của các nàng đều có một chữ Điệp, Phương Đại luôn có tâm hướng thiện, ăn chay niệm phật, vô cùng tin tưởng là do ông trời an bài, mất đi một nữ nhi lại được một nữ nhi khác.
Từ nay về sau, nàng có thân phận là nữ tử đã rơi xuống nước kia, Phương Điệp.
Lãnh Hạ nghe giọng Vũ Điệp gần như chết lặng, kể những chuyện đã xảy ra bằng một giọng nói không chút tình cảm, giống như đang kể chuyện xưa của người khác, trong mắt từ đau khổ dần dần chuyển thành trống rỗng.
Lãnh Hạ cũng không chen vào, đợi nàng nói xong mới thở dài một tiếng: "Chu Mộc Văn chính là một trượng phu tốt."
Vũ Điệp nghe hiểu ý tứ của nàng, chỉ cần an an ổn ôn ở Chu phủ thì nàng sẽ không truy cứu, Vũ Điệp chậm rãi quỳ xuống, thanh âm bình tĩnh trả lời: "Dân phụ tuân mệnh."
Nàng đứng thẳng người, cứng đờ mà chết lặng tiêu sái đi ra ngoài, cuối hành lang dài, Chu Mộc Văn đang khẩn trương đi qua đi lại, nhìn thấy nàng liền chạy tới, nắm tay nàng nói vài câu gì đó, Vũ Điệp lắc đầu, hắn nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy bả vai Vũ Điệp rồi hai người chậm rãi bước đi.
Lãnh Hạ nhìn thấy hai bóng dáng kia, trong lòng không khỏi có vài phần xúc động.
Nữ nhân này cũng không làm sai điều gì quá lớn, có trách thì trách vận mệnh trêu ngươi, bị vận mệnh đùa bỡn trở thành tử sĩ Đông Sở, trở thành hoa khôi thanh lâu, trở thành con tốt thí của Đông Phương Nhuận, lại bị vận mệnh đùa giỡn mà yêu nàng, trả thù nàng, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một kết cục bi ai.
Có thể được Phương Đại cứu là phúc khí của nàng ta, trong biển người mênh mông mà gặp được Chu Mộc Văn cũng là phúc khí của nàng ta, có thể được nam nhân kia thật lòng đối xử cũng là phúc khí của nàng ta, kết cục này đối với nàng ta, có lẽ đã là tốt nhất.
Trong sự đưa tiễn ân cần nịnh nọt của Chu Đắc, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt lên xe ngựa, tiếp tục khởi hành.
Lúc xe ngựa đi qua phố thì thấy một hàng dài toàn là người dân, lần lượt vào vào ra ra một cửa hàng, biểu tình của họ rất là vui sướng.
Chung Thương dừng lại trước cửa hàng kia, thì ra là vị phú thương lương thiện kia lại tiến hành phát chẩn. Nghe thanh âm thảo luận của mọi người thì họ đều nhận xét giống Chu Đắc, là một người được dân chúng vạn phần kính yêu.
Ngẫu nhiên làm việc thiện thì ai cũng có thể nhưng lại làm thường xuyên như thế thì rất khó, Lãnh Hạ có vài phần cảm khái nói: "Phương Đại này thật ra cũng là thường xuyên làm việc thiện chứ không phải là hạng người mua danh chuộc tiếng."
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu đáp: "Phương gia này ta cũng có vài phần ấn tượng, có chút quan hệ làm ăn với Mạc Tuyên, cũng không tồi."
Lãnh Hạ dựa người ra phía sau, tựa đầu vào vai Chiến Bắc Liệt, chậm rì rì nói: "Dù thế nào đi nữa những chuyện Vũ Điệp làm ra sau đó cũng có liên quan tới ta, hiện giờ, coi như là có một kết quả tốt."
Chiến Bắc Liệt nhướng mày, ôm lấy eo nàng, hung tợn quát: "Không được nghĩ tới nàng ta!"
Lãnh Hạ khiêu mi: "Đó là nữ nhân!"
Chiến Bắc Liệt trịnh trọng nhấn mạnh: "Nữ nhân ái mộ ngươi!"
Lãnh Hạ quay mặt cực kỳ xem thường, người này, thật đúng là thích ăn dấm chua, nam nhân nữ nhân đều có thể ăn.
Chiến Bắc Liệt cũng quay mặt đi cực kỳ xem thường, mẫu sư tử này, thật đúng là nam nữ đều quyến rũ, lão tử phải cẩn thận trông chừng!
"A -- thật khéo!" Đúng lúc này, một tiếng hưng phấn truyền vào từ phía ngoài: "Quả nhiên là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên kể chuyện tên Diệp Nhất Hoàng đang cười tủm tỉm đứng ở ngoài xe, thò đầu ngắm nghía bên trong xe, vẫn một thân áo dài bạc màu như trước, bên cạnh thì có thêm một con ngựa béo màu vàng đất.
Nói nó béo nhưng thật ra cũng không phải là béo, bụng thì hơi nhô lên một chút, còn bốn chân thì cũng chả to lớn gì, nó lười biếng vẫy vẫy đuôi, bộ dạng chỉ có thể nói là hơi đẫy đà một chút.
Nhưng đặc biệt nhất chính là, đôi mắt tang thương kia..........
Nhuốm màu u buồn.
Lãnh Hạ không khỏi sửng sốt, một con ngựa u buồn?
Diệp Nhất Hoàng kéo kéo cương ngựa, nhưng không động chút nào.
Hắn xấu hổ cười cười, lại kéo kéo nhưng vẫn không hề động.
Diệp Nhất Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, cũng đành mặc kệ, giới thiệu với hai người: "Đây là lão mã."
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng loạt giật giật khóe miệng, hai người không hẹn mà cùng nhìn thấy con ngựa được gọi là Lão mã kia, lười biếng ngẩng đầu liếc bọn họ một cái rồi sau đó khinh thường vẫy đuôi....... rồi sau đó.........
Ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt u buồn.
Cuồng Phong ba người đang đánh xe cũng trừng mắt, chỉ có Chung Thương thì có vẻ bình tĩnh hơn, mí mắt giật giật hai cái rồi lại khôi phục vẻ mặt thường ngày.
Diệp Nhất Hoàng nhìn thấy vậy liền cố gắng nén lại dục vọng muốn vò nát mặt Chung Thương, vui tươi hớn hở sáp lại gần, gác tay lên vai hắn như thể đã quen biết từ lâu: "Huynh đệ, hẳn là vẫn chưa thành thân chứ? Có muốn tiểu đệ giới thiệu cho ngươi vài người không?"
Người này vừa nhìn đã biết là chưa từng trải với chuyện nam nữ, nếu đã có người trong lòng thì sao khuôn mặt lại lạnh như băng được chứ?
Chung Thương mặt không chút thay đổi, hơi lóe lên một chút, biến mất ngay lập tức, lúc hiện thân thì đã cách đó hai thước.
Diệp Nhất Hoàng mất chỗ tựa, hơi lảo đảo một chút, ho khan một tiếng, đang định sáp lại phía Cuồng Phong ba người.
Chung Thương đã nhanh chóng điểm mũi chân, thả người xuống chỗ đánh xa, vung roi ngựa lên, lập tức đánh xe đi.
Diệp Nhất Hoàng nhìn thấy bọn họ đi rồi, nhất thời tức giận, cầm lấy cương ngựa leo lên lưng lão mã, oai phong lẫm liệt chỉ về phía trước: "Đuổi theo!"
Lão mã lắc lắc cái đuôi, không di chuyển.
Diệp Nhất Hoàng trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, cắn răng kéo kéo cương ngựa, ôn tồn khuyên nhủ: "Lão mã huynh, huynh đệ ta xin ngươi, đừng để ta bị thua kém, đuổi theo!"
Lão mã chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u buồn.
"Trong lúc mấu chốt ngươi lại như thế, cả ngày ánh mắt u buồn, ngươi bị chứng u buồn phải không?"
Lão mã nhìn trời, trực tiếp không nhìn.
"!@#$%^.................."
Lãnh Hạ nghe thấy tiếng oán niệm ở phía sau liền buồn cười, cong cong khóe miệng.
Trong chốc lát lại cầu xin, trong chốc lát lại chửi rủa, trong chốc lát lại khuyên nhủ, trong chốc lát lại tru lên...........
Mặc kệ ngươi phát điên như thế nào, lão mã vẫn bất động.
==
Xe ngựa ra khỏi thành Đạc Châu, thẳng tiến về hướng bắc, đi đến tận hai ngày.
Dọc đường đi, Diệp Nhất Hoàng quả thực là âm hồn không tiêu tan, lúc nào đi cũng thấy tiểu tử kia cưỡi lão mã vui tươi hớn hở chạy theo ở phía sau.
Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng đều giống nhau, lão mã ngẩng đầu u buồn nhìn trời còn hắn khóc không ra nước mắt nhìn bóng mọi người đã đi xa.
Đương nhiên, bắt đầu cũng giống nhau, Diệp Nhất Hoàng bám riết không tha, dỗ dành lão mã rồi lại ra roi thúc ngựa chạy theo, cứ thế tuần hoàn.
Chiến Bắc Liệt và đám người Chung Thương đều có thể nhìn ra Diệp Nhất Hoàng không có nội lực, cũng chỉ có chút công phu sơ sài, nếu không thì đã không để cho hắn đi theo mà sớm đã chộp lấy tra khảo.
Còn về vấn đề tại sao hắn biết được chi tiết chuyện giao chiến Yến Tần năm năm trước thì Chiến Bắc Liệt cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Chỉ cần nhìn hắn khoác vai hàn huyên với mọi người, lúc đầu ai cũng không biết hắn nhưng mới chỉ mấy canh giờ, cả phủ không ai không biết hắn, thậm chí ngay cả bí mật nhà người ta hắn cũng biết được, bản lĩnh kết thân này thật sự là không thể không khiến người ta cảm khái.
Thiếu niên này được đánh giá là không chuyện gì trong ngũ quốc mà hắn không biết, chắc chắn cũng là nhờ cái tài này, đi khắp đại lục cũng kết giao được khá nhiều bằng hữu, trong đó, có binh lính trên chiến trường cũng không lạ gì.
Cùng lúc, Chiến Bắc Liệt cảm thấy người này thật sự rất thích hợp làm thám tử, hắn chỉ cần khua môi múa mép một chút là cũng thu được kha khá tin tức.
Về phương diện khác, hắn thấy Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, vì sợ nàng đi đường nhàm chán nên cũng cho Diệp Nhất Hoàng này đi theo.
Đến chính ngọ, xe ngựa tới Bình thành.
Bình thành không náo nhiệt phồn hoa như Đạc Châu, chỉ là một thành nhỏ, dừng chân tại một khách điếm, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ xuống xe.
"Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, đứng lại cho lão tử!" Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên.
Quay đầu nhìn lại, hai mươi mấy người người vạm vỡ đang hùng hổ chạy, có người cầm chùy, có người cầm gậy gộc, vừa chạy vừa hung tợn hét lớn.
Phía trước đám người đó là một thiếu niên đang ra sức chạy, không dám quay đầu, chỉ biết chạy thục mạng.
Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, tiểu tử này đúng là ở đâu cũng gặp.
Thiếu niên chính là Diệp Nhất Hoàng, thỉnh thoảng hắn lại cầm mấy thứ đồ của các hàng quán bên đường ném về phía sau, nhưng không phải ném xuống chân mấy kẻ kia mà là ném vào đầu bọn chúng, ném cho bọn chúng gào thét.
Cứ thế, đám người kia càng bốc hỏa, đuổi theo càng nhanh!
"Đừng chạy! Đứng lại!"
"Chờ lão tử bắt được ngươi, ta sẽ lột da của ngươi ra."
Diệp Nhất Hoàng đi ngang qua quán nào là vơ lấy đồ rồi ném, có thể cầm được cái gì là ném, làm loạn cả một khoảng phố nhưng sắc mặt lại không có nửa phần áy náy, còn rất kiêu ngạo.
Việc này chắc chắn sẽ có quan phủ giải quyết, hơn nữa cũng không phải chuyện liên quan tới tính mạng, chỉ là tổn hại chút đồ dùng mà thôi, Chiến Bắc Liệt liền cầm tay Lãnh Hạ đi vào khách điếm.
Sau khi lấy một phòng hảo hạng thì dùng một bữa cơm đơn giản.
Một chú chim bồ câu bay tới, Chiến Bắc Liệt lại bắt đầu nghiên cứu tình hình quân sự.
Lãnh Hạ cảm thấy nhàm chán, tự đi ra khỏi khách điếm, dự định sẽ đi dạo Bình thành một chút.
Đột nhiên, vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng người lảo đảo chạy về phía nàng, thân hình Lãnh Hạ chợt lóe làm cho người kia ngã vào khoảng không, đập mặt xuống đất.
Hắn cũng không nổi giận, sau khi lộn một vòng liền gấp gáp nhảy lên, trốn ở sau Lãnh Hạ, túm vạt áo nàng rồi liên tục kêu rên: "Vương phi, cứu mạng a!"
Lãnh Hạ khẽ chớp mắt một cái, người này chính là Diệp Nhất Hoàng.
Lúc này bộ quần áo cổ xưa của hắn đã tan nát, mặt mũi thì đầy tro bụi, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, chỉ có đôi mắt đang nhìn nàng thì vẫn sáng như cũ.
Phía sau, có một nhóm người đuổi tới, người nào cũng hung thần ác sát, quắc mắt nhìn trừng trừng, không phải là hơn hai mươi người vạm vỡ vừa nãy sao.
Bọn họ nhìn thấy cái mông của Diệp Nhất Hoàng ở phía sau Lãnh Hạ thì cũng không nóng nảy, chỉ lớn tiếng cười nhạo.
"Con thỏ nhỏ thằng nhãi con này không phải là rất có bản lĩnh sao? Lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân rất hùng hổ cơ mà."
"Làm hỏng chuyện tốt của bọn lão tử, sao giờ lại trốn dưới gấu váy nữ nhân?"
"Ngươi có phải là nam nhân không? Lăn ra đây cho lão tử!"
Diệp Nhất Hoàng nửa phần ngượng ngùng cũng chẳng có, tuyệt đối là coi như không có gì, còn rất thoải mái ném cho hắn một nụ cười.
Hắn có ba ưu điểm mà người khác không có.
Thứ nhất, từ trước đến nay, mặc kệ là hoàn cảnh nào, người nào, chỉ cần nói mấy câu, đảm bảo còn thân hơn người nhà.
Thứ hai, biết xem xét thời thế, một mình hắn du lịch trong ngũ quốc, công phu chỉ biết chút ít nhưng vẫn sống rất tốt.
Thứ ba, cũng chính là ưu điểm quan trọng nhất, da mặt dày đến mức có thể so với tường thành!
Dù thế nào hắn cũng túm lấy vạt áo Lãnh Hạ, sống chết cũng không buông tay, đây là Vương phi a, hắn không tin là Chiến thần Liệt vương có thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ khi dễ Vương phi của hắn!
Đám người kia cũng phải suy nghĩ một chút, cô nương này là ai, nhìn bộ dáng tiểu tử kia tránh phía sau nàng không hề sợ hãi, chẳng lẽ là một nhân vật lớn?
Nhìn bộ quần áo trên người nàng xem, kiểu dáng tuy rằng đơn giản nhưng vải dệt thì nhẵn nhụi trơn bóng, vừa nhìn đã biết là loại thượng hạng.
Nhìn dung mạo kia........
Vừa rồi chỉ biết là một nữ nhân, chỉ mải chửi bới tiểu tử kia nên cũng không nhìn mặt, bây giờ nhìn thấy dung mạo nàng, nhất thời hít vào mấy ngụm lãnh khí.
Đẹp!
Thật đẹp!
Dung mạo tựa thiên tiên, mắt phượng mày ngài, đôi mắt kia không hề nhìn bọn họ nhưng lại khiến họ cảm thấy như tê dại, vạn phần quyến rũ!
Bộ dáng tuyệt sắc khuynh thành như thế này thì tuyệt đối là ........... nữ nhân của một nhân vật lớn!
Đám hán tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi, cũng chưa biết phải làm sao, đang lo sợ là dây vào một nhân vật lớn, nhưng cũng sợ bị mất mặt.
Nghĩ một lát rồi người cầm đầu vênh váo quát Lãnh Hạ: "Nha đầu, chúng ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Hắc Hổ trại, đây là ân oán của tiểu tử phía sau ngươi và các huynh đệ chúng ta, ngươi tốt nhất không nên dây dưa, đi nhanh đi!"
Mọi người ở phía sau nhất thời lấy ánh mắt sùng bái nhìn hắn, quá lợi hại!
Vừa có thể tránh dây dưa với cô nương này lại có thể bảo vệ mặt mũi.
Cao!
Thật sự là cao!
Lãnh Hạ cong cong khóe môi, cảm thấy rất là buồn cười, một cước đá văng Diệp Nhất Hoàng đang túm áo mình không buông, thập phần nghiêm túc gật gật đầu: "Được."
Diệp Nhất Hoàng nhất thời lệ rơi đầy mặt, Vương phi này rất không có khí tiết, bị bọn họ dọa mà đã đáp ứng rồi.
Ai, rốt cuộc cũng vẫn là nữ nhân a!
Diệp Nhất Hoàng chưa từ bỏ ý định, dù sao thì hắn cũng đã kiên quyết bám lấy Lãnh Hạ, lập tức lại chạy tới túm lấy vạt áo nàng, thêm mắm thêm muối nói: "Mấy tên kia, dám vô lễ với Liệt Vương phi đương triều."
Bọn đại hán vốn đang bị thanh âm của Lãnh Hạ làm cho mê muội đầu óc, lại nghe thấy tiểu tử này ồn ào cái gì Vương phi, nhất thời nổi giận, coi chúng ta là kẻ ngốc sao, cô nương này dù đẹp cũng không thể là Liệt Vương phi!
Tùy tiện lôi ra một người rồi nói kẻ đó là Vương phi, rất vũ nhục trí tuệ của Hắc Hổ trại chúng ta.
Lập tức quát to: "Nha đầu, mau tránh ra, nếu không đi thì bọn lão tử không khách khí!"
Khóe miệng không khỏi nhếch lên, Lãnh Hạ lại đá ra một cước, một cước đá văng Diệp Nhất Hoàng, nhún vai, thản nhiên nói: "Các ngươi tiếp tục."
Dứt lời, vung tay áo lên, không lưu lại một chút thương hại nào, Diệp Nhất Hoàng bất khuất, lại xông lên, Lãnh Hạ lại đá văng, xông lên, đá văng,........
Cứ liên tục như thế hơn mười lần, sau đó, Diệp Nhất Hoàng nổi giận, rơi lệ đầy mặt chỉ vào nàng, run rẩy nói: "Liệt Vương phi! Huynh đệ ta nhớ kỹ ngươi! Chờ huynh đệ ta xuống địa ngục, mỗi ngày sẽ đều tới tìm ngươi ngươi uống trà!"
Gào to?
Còn dám gọi Vương phi?
Bọn sơn tặc vốn nhìn thấy hai người dây dưa không dứt, đang tức giận không biết trút vào đâu, bây giờ thì đã giận lại càng thêm giận.
Một kẻ mặt mày dữ tợn rống lên: "Nam giết! Nữ đoạt! Con mẹ nó các ngươi đùa giỡn chúng ta sao, cho là Hắc Hổ trại chúng ta ngồi không sao?"
Trên đường cái, hai bên bắt đầu giằng co.
Một bên, là Hắc Hổ trại đang nổi giận, người đông thế mạnh.
Một bên, một nam một nữ, nam là Diệp Nhất Hoàng đương nhiên là đã nổi giận, còn nữ.........
Dân chúng đứng ngoài xem kịch a, nhưng vừa xem kịch vui cũng vừa tiếc thay cho cô nương kia, hai bên thật sự là rất chênh lệch, nhìn một đám Hắc Hổ trại lưng hùm vai gấu, rồi lại nhìn ở bên kia, thiếu niên gầy gò nhu nhược, còn cô nương kia, gió thổi thực sự cũng có thể bay mất.
Lãnh Hạ chắc chắn là không giận, nhưng đám người này muốn muốn động thủ, vậy thì đừng trách nàng không nương tay.
Cho nên, trong nỗi tiếc hận của mọi người, Lãnh Hạ ra tay.