“Muội…hi vọng chúng ta có duyên thầy trò không?” Nguyệt Ca xoa xoa mái tóc dài mềm mại trơn như lụa của Ngải Thiển, dịu dàng hỏi. Đáy mắt hắn có tia căng thẳng không dễ phát hiện. Nếu nha đầu không thích thì phải làm sao?
Ngải Thiển để mặc cho Nguyệt Ca chơi đùa với mái tóc của mình, nhíu mày nói: “Huynh làm sư phụ của muội thì muội được lợi gì?”
“Lợi?” Nguyệt Ca sững sờ, bàn tay đang vuốt ve mái tóc của Ngải Thiển cũng dừng lại. Chuyện này mà còn đòi có lợi!di◕ễn✧đà‿n♠lê✱q◕uý♠đôn
“Đúng, có lợi gì?” Ngải Thiển ngẩng đầu lên, mắt đầy chờ mong.
“Lợi à, rất nhiều. Chỗ này của ta không có gì nhiều, nhưng cũng không ít của cải. Nếu muội làm đồ đệ của ta, những thứ này đều là của muội. Ta có thể dạy hết tiên pháp cho muội không giữ lại chút gì.d⊹đ⊹l⊹q⊹đ Muội học tốt tiên pháp là có thể bảo vệ mình, trong lúc vơ vét của cải lỡ đắc tội ai đó cũng có thể tự vệ. Ngoài ra, muội chính là đại đồ đệ của môn chủ Tử Nguyệt Môn, đứng đầu tất cả. Thân phận này rất hấp dẫn người ta đó. Những người khác sẽ đưa cho muội các loại bảo vật để lấy lòng.” Giọng nói ngân nga thanh nhã của Nguyệt Ca mang theo dụ dỗ rõ ràng. Hắn toàn nhắm nào nhược điểm của nàng mà nói.
Quả nhiên, Ngải Thiển nghe những lời này thì liền động lòng, tay nắm chặt vạt áo Nguyệt Ca, mắt sáng lấp lánh, hỏi: “Huynh nói thật chứ? Làm đồ đệ của huynh thì tất cả bảo vật của huynh đều thuộc về muội? Người khác cũng sẽ đưa tài bảo cho muội?”
“Ừ.” Nguyệt Ca gật đầu, khóe mắt tràn đầy ý cười.
“Được rồi, vậy huynh làm sư phụ của Ngải Thiển muội đi.” Ngải Thiển buông vạt áo Nguyệt Ca ra, vỗ mạnh lên vai hắn. Tin này thật tốt – chỉ cần kiếm tiền không cần bỏ ra gì cả - chuyện tốt. Nếu nàng không nắm chặt lấy thì quá phí phạm châm ngôn vơ vét của cải của nàng. Cơ hội là gì? Thời cơ là gì? Chính là đây.
“Ừ.” Tháng Ca vẫn cười nhàn nhạt như cũ, mang theo chút cưng chiều.
“Nhưng gì?” Nguyệt Ca mờ mịt tiếp lời Ngải Thiển. Không biết nha đầu này bối rối cái gì nữa.
“Chuyện duyên thầy trò là sao?” Ngải Thiển hỏi.
Truyện được edit bởi nhok tinh nghich - chỉ chia sẻ tại Diễn đàn
“Ta và muội đúng là có duyên thầy trò. Có nghĩa là nhất định sẽ có một đời có tình cảm thầy trò với nhau.” Nguyệt Ca kiên nhẫn giải thích cho Ngải Thiển hiểu.
Khóe môi Nguyệt Ca giựt giựt, ấm áp nói: “Tính ra.” Tuy hắn không thấy được điều gì khác ở Ngải Thiển nhưng có thể cảm thấy rõ ràng rằng tình thầy trò giữa bọn họ sẽ có nhiều rắc rối.
“A, được rồi.” Ngải Thiển vừa nghe liền cương quyết không quấn lấy vấn đề này nữa. Chuyện xảy ra ở thế giới tiên hiệp này không theo lẽ thường được.
Ngải Thiển không bối rối nữa, lấy ba viên dạ minh châu ra thưởng thức một cách kỹ càng. “Nguyệt Nguyệt, nó rất đẹp đúng không?”
“Ừ, đẹp.” Tuy không có cảm giác gì với mấy thứ này nhưng Nguyệt Ca vẫn phụ họa theo Ngải Thiển.
Ngải Thiển hài lòng cầm dạ minh châu, định trở về phòng mình. Nàng phải tìm chỗ nào đó để giấu bảo vật này đi. diễn♥ đàn♥ lê♥ quý♥ đônNàng nghĩ tới đó mới phát hiện ra mình không có phòng chuyên dùng để cất giấu bảo vật. Lập tức, nàng nở nụ cười, nhìn Nguyệt Ca: “Nguyệt Nguyệt…”
“Ừ.” Hắn trả lời một cách nhẹ nhàng.
“Có thể đồng ý với muội một chuyện được không? Nói đúng hơn là giúp muội một việc.” Ngải Thiển ngồi xổm xuống cạnh Nguyệt Ca, ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, mang theo chút mùi nịnh nọt.
“Chuyện gì?” Nguyệt Ca cảm thấy buồn cười, không đoán ra được nha đầu này lại muốn làm gì.
“Huynh xem, muội muốn vơ vét rất nhiều bảo vật là việc không sai đúng không?” Ngải Thiển hơi nghiêng đầu, hỏi.
“Ừ, đúng thế.” Nguyệt Ca gật đầu.
“Phải tìm chỗ để cất bảo vật đúng không?” Tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Gật đầu tiếp.
“Vì để bảo vật không bị trộm mất, chúng ta phải bảo vệ thật tốt đúng không?” Hỏi tiếp.
“Ừ.” Không muốn gật đầu nữa.
di✣en☺danlequyd☼n✲c☼m“Vậy…” Ngải Thiển còn muốn nói tiếp.
“Ta cho muội căn phòng bên cạnh để làm nơi cất bảo vật, bố trí kết giới mạnh nhất, ngoài muội ra thì không ai có thể tùy tiện ra vào. Được chưa?” Nguyệt Ca trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời Ngải Thiển. Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Ngải Thiển.
“A ha, Nguyệt Nguyệt, muội biết huynh tốt nhất mà.” Ngải Thiển đứng dậy, không kiềm chế được mà hưng phấn nhào tới ôm cổ Nguyệt Ca.
Nguyệt Ca cảm thấy hơi mất tự nhiên, lúng túng nói: “Nha đầu.” Hắn từng ôm nha đầu này nhưng nàng ôm hắn khiến hắn rất mất tự nhiên.
Ngải Thiển cúi đầu, không nhìn thấy đám mây hồng trên mặt Nguyệt Ca.
“Môn chủ sư thúc, môn chủ sư thúc…..” Giọng A Thương bay tới từ xa vừa lúc giúp Nguyệt Ca hết xấu hổ.
Ngay sau đó, A Thương xuất hiện trong điện.
Truyện chỉ được đăng tại Diễn đàn - edit bởi nhok tinh nghich
“Ta biết rồi.” Không đợi A Thương báo là chuyện gì, giọng nói thanh thanh nhã nhã của Nguyệt Ca đã vang lên trước.
Tiếng A Thương hơi ngừng lại, thật khó chịu khi lời vừa định nói ra bị chặn ở cổ.
Ngải Thiển quay lại, nhìn thấy dáng vẻ vô tội của A Thương liền bật cười. Nàng có cảm giác Nguyệt Ca cố ý.
“Vậy…”diễn♣đàn♠lê♥quý♦đôn. Nếu Nguyệt Ca đã biết thì A Thương cũng không biết nói gì nữa.
Ngải Thiển mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì vậy?” Nguyệt Nguyệt biết nhưng nàng thì không. Nàng không có bản lĩnh lớn có thể tính được mọi việc như Nguyệt Nguyệt.
“Sư….sư phụ về rồi.” Rốt cuộc có thể nói ra những lời này khiến A Thương nhìn Ngải Thiển đầy cảm kích.
“Sư phụ?” Ngải Thiển ngẩn ra, “Sư phụ của huynh là ai?”