Tuy gương đồng rất mờ nhưng cũng đủ để Ngải Thiển thấy rõ những gì hiện ra trong đó. Nàng đưa mặt lại gần, khuôn mặt liền hiện ra trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày cao, đôi mắt đen láy lấp lánh hữu thần tỏa ra ánh sáng lunh linh, tỏa ra sức sống tưởng chừng không bao giờ cạn; cái mũi ngọc cao thẳng xinh xắn, đôi môi hơi tái; má lúm đồng tiền khiến lòng người say mê như ẩn như hiện trên hai má. Nàng chỉ cần mỉm cười là như ủ ra mật. Tất cả tạo thành một mỹ nhân ngọt ngào hay cười. Dung mạo này không phải là chiêu bài của Ngải Thiển nàng sao?
Ý thức được điều này, Ngải Thiển hưng phấn, quăng gương đồng sang một bên, nhảy lên tại chỗ. Thật tốt quá, vẫn là dung mạo của Ngải Thiển. Thật lo là mình phải sống dưới gương mặt của người khác. Thật may là dung mạo của Khất Nhi này giống mình như đúc, nhưng mà sao lại khéo như thế chứ? Khất Nhi này có phải là kiếp trước của mình không? Theo logic, một linh hồn nhập vào thân xác người khác thì giữa bọn họ sẽ có chút quan hệ. Có lẽ hợp từ trường, có lẽ có liên quan tới kiếp trước kiếp này. Trước kia mình không tin có kiếp trước kiếp này, nhưng sau khi thấy phép thuật vô cùng kì diệu ở đây thì không thể không tin được.
Ngải Thiển không kiềm chế được mà tự YY. Có lẽ kiếp trước nàng là người của thế giới này, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, nàng quay về kiếp trước, kết thúc tiền duyên còn dang dở…Sau đó, Ngải Thiển không khỏi nhìn về phía Nguyệt Ca.
Từ đầu tới cuối, Nguyệt Ca vẫn nở nụ cười thản nhiên, dịu dàng nhìn nét mặt thay đổi liên tục của Ngải Thiển.
Trước mặt Nguyệt Ca, Ngải Thiển không khỏi đỏ mặt, lúng túng hỏi: “Đây là đâu?”
“Vậy…Thân phận của huynh ở Tử Nguyệt Môn là gì?” Ngải Thiển lắc lắc cái đầu nhỏ, hỏi đầy hưng phấn. Tự đáy lòng, nàng có chút mong đợi, lại có chút sợ hãi cái thế giới mà mình không hiểu gì này. Thế giới thần kỳ là điều ai cũng mơ tới nhưng liệu nàng có thích ứng được với nó không?
“Thân phận gì?” Nguyệt Ca dừng xe lăn lại, cúi đầu, sau khi suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Bọn họ gọi ta là môn chủ.”
“Môn chủ?” Ngải Thiển kinh ngạc, chợt nhào về phía Nguyệt Ca nhưng không nhào lên người hắn mà khi cách hắn một tấc thì dừng lại: “Huynh nói huynh là…lão đại của Tử Nguyệt Môn?”
Quả thật Ngải Thiển không thể tin được, chần chừ mà hỏi.
Lão đại? Xưng hô này không tệ. Nguyệt Ca cười yếu ớt, gật đầu.
Oa…sao số nàng may thế chứ? Chẳng lẽ đây thật là định luật khi nữ chính xuyên không trong truyền thuyết sao? Vừa xuyên không thì gặp ngay môn chủ của tiên phái đứng đầu, thật rất oai nha. Ngải Thiển YY trong lòng, chỉ nghĩ rằng: vậy nhất định huynh ấy có rất nhiều vật báu. Người tu tiên đều coi tiền của là rác rưởi. Như vậy Ngải Thiển nàng —— có thể tùy ý vơ vét của cải không? Lấy của họ chút của cải chắc là không sao đâu nhỉ? Ừm, không được. Ngải Thiển lắc đầu ngay sau đó. Tuy nàng thích vơ vét của cải nhưng không thích không tốn công mà lấy được. Có được quá dễ dàng thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nha đầu này, vẻ mặt có phải quá phong phú không? Nguyệt Ca buồn cười nhìn Ngải Thiển một lát lắc đầu, một lát lại gật đầu; một lát nhướng mày đầy đắc ý, một lát lại cau mày khổ sở. Rồi hắn bỗng phát hiện từ khi mình tự tu tiên tới giờ chưa bao giờ có phàm tâm, không có thất tình lục dục, hôm nay lại có cảm xúc buồn cười!
Ngải Thiển thoát khỏi YY của mình, đôi mắt đen láy long lanh nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, khóe miệng cong lên thành nụ cười, lúm đồng tiền trên hai má như hoa lê làm say lòng người. “Huynh là tiên hay người?” Môn phái tiên gia rốt cuộc là tu luyện thành tiên rồi hay chỉ là người có nhiều pháp thuật hơn người thường?
“Tiên.” Nguyệt Ca không hiểu tại sao Ngải Thiển lại hỏi chuyện này. Sau khi thấy nghi ngờ thì không khỏi dùng pháp thuật để đọc tâm nàng. Nhưng đọc xong lại càng thấy nghi ngờ hơn, ngoài biết linh hồn Ngải Thiển tới từ dị giới thì hắn không biết thêm được gì. Hắn không thấy được kiếp trước kiếp này của nàng. Có chuyện gì vậy? Với tu vi của mình, muốn nhìn thấy kiếp trước kiếp này của một người phàm là chuyện rất dễ dàng. Sao hắn lại không nhìn được của Ngải Thiển? Chẳng lẽ nàng có gì đó đặc biệt thật? Như lời của bọn ăn xin kia, nàng là ma tinh? Không đúng, đó chỉ là lời đồn mà thôi. Trên người Ngải Thiển không có chút ma khí nào, sao có thể là ma tinh được.
“Không sao cả.” Nguyệt Ca thu hồi sự nghi ngờ, cười nhạt, đáp lời Ngải Thiển.
Ngải Thiển cũng không bối rối, tiếp tục hỏi: “Là tiên thì sẽ không chết, không già, đúng không?”
“Không phải, chỉ là quá trình hơi chậm thôi. Ít nhất tiên có thể sống mười vạn năm. Tiên một ngàn tuổi bằng người phàm sống một năm. Nói cách khác, tiên mà già thì cần mấy vạn năm.” Nguyệt Ca giải thích. Tiên có tuổi thọ dài hơn người phàm cho nên họ tưởng tiên là không già không chết.
“Sống lâu như vậy có nghĩa gì?” Ngải Thiển xì một tiếng, không có thái độ ước ao.
Nguyệt Ca thấy hơi ngoài ý muốn, nhìn Ngải Thiển, là người thì ai chẳng mong trường sinh bất lão? Sao nha đầu này lại không muốn?
Ngải Thiển cau cái mũi xinh đẹp, nói: “Tuy thoạt nhìn trường sinh bất lão không tệ, nhưng cuộc sống dài dằng dặc, không có gì thay đổi thì sẽ rất khô khan. Nếu quả thật có luân hồi, muội tình nguyện chọn luân hồi. Mỗi một lần luân hồi là một lần được sống khác đi, đặc sắc lại không giống trước. Đến khi kết thúc một đời thì quên hết những gì đã xảy ra, sau đó mong đợi luân hồi tiếp. Uống một chén canh của Mạnh Bà là có một cuộc sống mới. Vậy không tốt à?”
Nguyệt Ca ngạc nhiên nhìn Ngải Thiển, nơi nào đó nơi đáy lòng bị chạm đến. Không ngờ nha đầu này còn nhỏ vậy mà đã có thể nhìn mọi sự thấu đáo như thế. Nhưng nàng nói không sai. Trường sinh bất lão không có gì hay cả. Hắn đã thành tiên được ngàn năm, cho tới bây giờ cuộc sống chưa có bất cứ thay đổi gì. Trên vai hắn là gánh nặng trách nhiệm của một môn phái, liên quan đến trăm họ. Thật ra thì hắn không muốn trông nom trăm họ gì cả. Hắn cũng chẳng có lòng từ bi.
Thấy Nguyệt Ca nhìn nàng đầy không ngờ, Ngải Thiển lặng lẽ le lưỡi. Thật ra thì nàng đâu có vĩ đại thế. Nàng không thích thành tiên, mong được luân hồi là bởi vì mấy vạn năm dài dằng dặc, của cải của thiên hạ này sẽ sớm bị nàng vơ vét hết, những ngày còn lại nàng biết làm gì? Chẳng phải là sẽ nhàm chán mà chết vì không có động lực sao? Nếu luân hồi, nàng sẽ quên kiếp trước. Mỗi một lần sống sẽ đi vơ vét của cải không biết mệt. Vài chục năm là đủ rồi, càng ngắn thì càng nhiều màu sắc.
Đôi mắt của Ngải Thiển xoay tròn, nhìn Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Tại sao hắn lại phải ngồi xe lăn? Không thấy hắn đứng lên lần nào. Nghĩ như vậy, nàng liền bật thốt lên câu hỏi: “Sao huynh lại ngồi xe lăn? Đứng không được sao?”