Độc Sủng Dược Phi

Chương 18: Ngươi có hận không?



Canh ba, chính là thời điểm ý thức Tống Khuynh Nhan sau khi thụ dược dần hồi tỉnh. Cơ thể mệt mỏi như bị nghiền nát, môi mỏng khô khốc nóng rát từ trong cổ họng truyền ra. Dĩ nhiên việc đầu tiên nàng làm không phải là hoảng hốt nhìn hiện trạng bản thân mà là vô thần nhìn Cố Nguyệt Lăng ngủ gục bên cạnh. Tuy nói lúc hoan ái thần trí nàng nửa tỉnh nửa mê nhưng toàn bộ quá trình đều được nàng từng chút tỉ mỉ khắc lại. Có điều trong lòng Tống Khuynh Nhan chỉ có căm phẫn. Cố Nguyệt Lăng ngươi đoạt mất sự trong trắng của ta là vì đố kỵ chuyện ta với tứ điện hạ đúng không? Phải, có kẻ nào chịu được trượng phu của mình ân ái cùng nữ nhân khác.

Tống Khuynh Nhan gỡ chiếc trâm ngọc trêи đầu muốn giết Cố Nguyệt Lăng. Ánh mắt sắc lạnh bắn tới nữ nhân với dung nhan thanh thuần đó. Dù sao kế hoạch thất bại, trong trắng không còn vậy ta còn cần gì mạng, Cố Nguyệt Lăng ngươi phải bồi ta xuống hoàng tuyền.

– Vì sao không ra tay đi.

Cố Nguyệt Lăng mặt vẫn áp xuống đệm trêи sàn đan, mắt vẫn nhắm thong thả lên tiếng.

– Ngươi đã tỉnh.

– Ta vốn không có ngủ, từ lúc ngươi tỉnh đến khi cảm nhận được sát khí của ngươi cũng đã qua một lúc.

– Ngươi nôn nóng muốn chết vậy sao?

– Ngu xuẩn.

Cố Nguyệt Lăng mở ra mắt phượng, đứng dậy lạnh lùng nhìn Tống Khuynh Nhan. Một ánh mắt này làm Tống Khuynh Nhan sửng sốt, loại ánh mắt bức người đó không có ghét bỏ mà nàng còn mơ hồ thấy đôi mắt trong trẻo đó đang đỏ lên.

– Tống Khuynh Nhan, ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, vì cái gì phải bán mạng cho hắn..

– Ta yêu điện hạ, nữ nhân không muốn chia sẻ trượng phu, ngươi hận ta ta không có gì để nói. Nhưng… Ta yêu Đông Bách Sở.

Cố Nguyệt Lăng hít sâu một hơi, cảm nhận lồng ngực đang thắt lại, khó khăn thở ra.

– Hắn có từng yêu ngươi không Tống Khuynh Nhan?

– Ta tin tưởng là có.

– Sai, ngươi lầm rồi. Chính thân thể xử nữ của ngươi đã chứng minh hắn không hề yêu ngươi.

– Ngươi cho là điện hạ không muốn ta sao? Cố Nguyệt Lăng ngươi lầm rồi.

Tống Khuynh Nhan lắc đầu cười đắc ý cứ như đả kϊƈɦ được Cố Nguyệt Lăng nàng thật sự rất vui.

– Không. Nam nhân coi trọng nhất là trinh tiết. Nhưng một khi hắn đồng ý dâng sự trong trắng của nữ nhân hắn yêu cho kẻ khác thì có nghĩa rằng nữ nhân đó đối với hắn không hề quan trọng.

Một câu nói này làm Tống Khuynh Nhan mãnh liệt chấn động. Nàng chỉ nhớ mỗi lần bị Đông Bách Sở đẩy ngã trêи giường hắn đều dừng lại ở bước cuối cùng. Nàng vẫn luôn nghĩ hắn gìn giữ cho nàng, đến tận hôm nay nàng nhận được lệnh câu dẫn Ngụy vương thì nàng vẫn còn là xử nữ.

– Số lần ngươi cùng hắn ta biết cũng không ít. Nhưng đến tận hôm nay ta biết ngươi vẫn là xử nữ thì ta chắc chắn rằng, hắn muốn dùng sự trong trắng của ngươi trói buộc Ngụy vương.

– Không… Không thể nào..

– Hoặc ngươi mù quáng tin đó chỉ là bất đắc dĩ và ngu ngốc yêu hắn, hoặc sớm tỉnh ngộ và rời xa cuộc chiến hoàng thất này.

– Cố Nguyệt Lăng ta không muốn quan tâm gì nữa cả, ngay tại đây ta tán mạng cùng ngươi.

Tống Khuynh Nhan lệ châu đã che đi đôi mắt. Chỉ điên cuồng hướng tới Cố Nguyệt Lăng, đầu trâm hướng người kia đâm tới. Chỉ nghe phập một tiếng, trâm ngọc đã cắm trước ngực Cố Nguyệt Lăng, máu chậm rãi thấm ra cả ngoại sam.

– Sao.. Sao ngươi không tránh..

– Ngươi hận ta sao?

Cố Nguyệt Lăng vẫn đứng thẳng nhìn Tống Khuynh Nhan, không quan tâm vết thương đang chảy máu.

– Ta.. ta không biết.. Ngươi lấy đi sự trong trắng của ta, ngươi phá hoại kế hoạch của ta.. Ta không có mặt mũi gặp chàng nữa… Ta.. Ta

– Ngu ngốc. Hắn chưa bao giờ làm chuyện gì vì ngươi, Tống Khuynh Nhan nghe cho rõ đây..

Cố Nguyệt Lăng hít sâu một hơi cố kiềm nén cảm xúc trong lòng. Tống Khuynh Nhan lúc này đã bị hai tay Cố Nguyệt Lăng ghì chặt, bắc buộc phải nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của người kia.

– Năm đó cứu ngươi ở Hắc Thủy sơn là ta, mang ngươi về dịch quán cũng là ta, nhưng người ngươi nhìn thấy lúc tỉnh dậy lại là hắn nên bao nhiêu năm qua ngươi đã lầm tưởng. Ta không nói, hắn không nói ngươi vẫn một mực nhận định người cứu ngươi là hắn.

Cố Nguyệt Lăng đột nhiên cười nhạt rồi tiếp tục đoạn kí ức năm đó.

– Hắn vì nhìn thấy ngươi có năng lực liền đối tốt với ngươi. Còn ngươi vì một chút ấm áp hắn cho liền yêu thương hắn. Hắn sắp đặt mưu kế để đưa ngươi đến bên cạnh Đông Bách Tùng, ngươi không màng nguy hiểm nghĩ trăm phương ngàn cách phối hợp. Đông Bách Tùng lại đưa ngươi đến Ngụy vương phủ này. Cuối cùng cả hai tên nam nhân đó đều là không cần tới ngươi, thứ bọn hắn cần là ngươi có hoàn thành trọng trách không, không hề có tình yêu, không hề.

Chữ không hề cuối cùng Cố Nguyệt Lăng gần như là gằn giọng với Tống Khuynh Nhan. Ngọc thủ cũng vô thức siết chặt lấy hai bên cánh tay của người còn đang thất thần vì sự thật trước mắt. Tống Khuynh Nhan đang ép bản thân mình không được tin Cố Nguyệt Lăng.

– Ngươi… đang nói dối..

– Ngươi có thể hỏi hắn, hỏi rằng hắn đã cứu ngươi ở đâu. Ta dám chắc hắn sẽ trả lời là trong miếu hoang vì ta đã nói với hắn như vậy. Ta chưa từng đề cập tới việc cứu ngươi là ở Hắc Thủy sơn.

– Tại sao lại lừa gạt ta.. Tại sao, ta yêu hắn, đã rất yêu hắn..

– Còn ta?

Tống Khuynh Nhan nhìn lên. Mặt bất khả tư nghị hướng đến Cố Nguyệt Lăng. Có quá nhiều thứ nàng không tiếp thu nổi.

– Nhan nhi, ta yêu ngươi. Từ lúc bắt đầu đã yêu ngươi.

– Ngươi điên rồi

Tống Khuynh Nhan run rẩy chỉ tay về phía Cố Nguyệt Lăng. Chỉ thấy Cố Nguyệt Lăng nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt ôn nhu trong trẻo đã khôi phục.

– Yêu chính điên dại. Yêu một nữ nhân giống mình thì càng rõ là điên dại. Nhưng có những thứ nó quyến rũ đến mức bức người ta phải điên. Ví dụ như ngươi chẳng hạn.

Cố Nguyệt Lăng chậm rãi quỳ xuống đỡ lấy Tống Khuynh Nhan. Tay còn cẩn thận xoa xoa hai bên má còn ướt vì nước mắt.

– Ta sẽ dùng cả đời bảo hộ ngươi dù ngươi có hận ta.

Tống Khuynh Nhan vẫn im lặng mặc kệ Cố Nguyệt Lăng dần kéo gần khoảng cách rồi cứ thế đem nàng ôm vào lòng. Loại ấm áp này rất khác biệt với thứ hắn cho nàng. Hắn chỉ đơn giản dùng tay ôm gọn nàng vào lòng mặc nàng nghịch ngợm ở lồng ngực hắn. Còn Cố Nguyệt Lăng đang dùng cả hai tay xoa lấy lưng nàng như một loại trấn an sủng nịch. Nàng ngửi thấy mùi trầm hương nhàn nhạt của Cố Nguyệt Lăng, cảm nhận được lồng ngực mềm mại ấm áp đó.

Lý trí nàng rốt cục cũng không thể sử dụng ở đây, nàng thừa nhận nàng đang tham luyến loại ôn nhu này, từ một nữ nhân mang lại. Hơn nữa khi nãy nhìn đáy mắt đỏ ngầu của Cố Nguyệt Lăng nàng có chút khó chịu.

Bao nhiêu năm qua nàng vẫn nghĩ Đông Bách Sở là ân nhân, đem hết tâm can yêu hắn, làm việc cho hắn. Nhưng không sao, chỉ cần hắn thật lòng với nàng nàng vẫn sẽ yêu hắn. Chỉ là hắn thật sự yêu nàng sao? Giống như Cố Nguyệt lăng nói, nếu yêu nàng tại sao can tâm tình nguyện dâng nàng cho kẻ khác… Thật nực cười. Cùng lúc bi thương và thống khổ trỗi dậy bức Tống Khuynh Nhan đến khó thở, nàng hung hăng cắn lên bả vai của Cố Nguyệt Lăng như một loại giải tỏa. Cố Nguyệt Lăng chỉ cười một cái rồi rút chiếc trâm trước ngưc ra, thuận thế ôm người kia chặt hơn chút nữa.

– Chậm rãi tiếp nhận ta.. Có được không..

Tống Khuynh Nhan không trả lời. Đơn giản vì nàng đã mệt mỏi thϊế͙p͙ đi trong lòng Cố Nguyệt Lăng. Cố Nguyệt Lăng lắc đầu cười khổ một cái rồi khẽ đỡ Tống Khuynh Nhan về giường. Bản thân cũng như cũ ngồi bên tận dụng từng khoảnh khắc nhìn ngắm ái nhân. Đôi môi đã cong lên một đường cong hoàn hảo đến mê hoặc. Là một loại hạnh phúc len lõi trong lòng không phát giác được. Cố Nguyệt Lăng bất chợt nhớ đến lời Tống Khuynh Nhan nói. Phá hoại kế hoạch? Vậy là Ngụy vương có tới đây, hơn nữa không chừng là..? Lúc đưa mắt nhìn đến bình rượu trêи bàn thì Cố Nguyệt Lăng đã khẳng định chắc chắn Ngụy vương cũng đã trúng dược. Mi tâm hơi nhíu một chút rồi lại lần nữa bật cười thành tiếng. Chẳng phải có Ngụy vương phi lo sao, nàng cần gì phải bận tâm. Nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trêи mặt Tống Khuynh Nhan xuống thì thầm.

– Nhan nhi, ngươi thật giỏi đúng một công đôi việc, vừa giúp ngụy vương phi lại vừa giúp ta, nhưng e là ngày mai thức dậy ngươi sẽ gặp sóng gió rồi.

Tính Ngụy vương phi ai cũng biết. Nếu biết Ngụy vương ở chỗ Tống Khuynh Nhan mà trúng xuân dược vậy chắc chắn Tống Khuynh Nhan khó sống. Nhưng bất quá ta đã nói sẽ bảo hộ ngươi vậy chuyện này cứ để ta giải quyết, Nhan nhi ngươi yên tâm.

———————————————————

Tiểu kịch trường

Tống Khuynh Nhan: Lăng Lăng~ Sao chúng ta phải đến đây

Cố Nguyệt Lăng: Chẳng phải nàng cũng hạ dược Ngụy vương sao

Tống Khuynh Nhan: Đúng a~ Nhưng liên quan gì chúng ta

Cố Nguyệt Lăng: Nàng không thắc mắc giữa Ngụy vương và Ngụy vương phi ai ở trêи sao?

Tống Khuynh Nhan: Ân~ *gật gật mãnh liệt*

Ngụy vương phi: Không cần phải rình, ta ở trêи

Tống Khuynh Nhan + Cố Nguyệt Lăng há hốc mồm ⊙_⊙ ⊙_⊙

Ngụy vương: Đúng rồi, nàng ấy ở trên….. để nhún ((((:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.