Một nam nhân hàn khí bức người mặt mang một chiếc mặt nạ bằng bạc, thân vận bạch y tiến vào ngụy vương phủ. Hắn đường đường chính chính bước qua đại môn mà không gặp bất kì một sự ngăn cản nào. Chung quy hắn chính là lãnh nam tử trong truyền thuyết, Bạch Sát. Đây là một trong số ít lần hắn xuất hiện ở ngụy vương phủ, không ai biết hắn mang thân phận gì cũng chưa từng thấy dung mạo của hắn, chỉ biết hắn là người duy nhất sau Thất Sát đại nhân có thể tùy ý ra vào vương phủ. Bạch Sát như thông lệ đi thẳng tới thư phòng của Đông Bách Hàn, hơn một năm hắn chưa về đây cũng chưa gặp chủ nhân của hắn.
– Vương gia
Đông Bách Hàn đứng trong thư phòng quay lưng về phía hắn, hắn vẫn cung kính cúi đầu.
– Lần này ngươi cùng ta đến Vân Nam, mượn cớ nam tuần tham gia đại hội võ lâm.
Đông Bách Hàn quay người lại nhìn vào bạch y nam tử, thấy hắn đưa tay tháo ra mặt nạ bạc. Lập tức dung nhan tuấn mỹ bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật, Bạch Sát chỉ gật đầu một cái cũng không hỏi thêm. Tính tình hắn lãnh đạm trước giờ chỉ có phục tùng mệnh lệnh, tuyệt không thắc mắc.
– Đối thủ lớn nhất lần này Bích Nguyệt giáo, bằng bất cứ giá nào cũng phải giành được võ lâm minh chủ. Ngươi hiểu chưa?
– Thuộc hạ tuân mệnh. Vương gia có phải muốn động binh?
– Bổn vương là chuẩn bị trước, hoàng hậu âm mưu khó đoán, Tề Trác Hâm dã tâm bừng bừng. Vì chuyện thái tử bị phế chắc chắn hoàng hậu sẽ tìm đến Tề Trác Hâm hợp sức đối phó bổn vương.
– Bạch Sát đã hiểu.
Đông Bách Hàn dặn dò thêm mấy câu liền cho Bạch Sát lui ra. Nàng vì chuyện của Bích Nguyệt giáo vô cùng phiền muộn, Bích Nguyệt cung chủ thông tuệ tàn độc, chưa nói đến Bích Nguyệt tôn giả cũng đã đủ khó đối phó, với chức võ lâm minh chủ này nàng chỉ nắm được một nửa phần thắng. Nàng cũng không thể không đề phòng Tề Trác Hâm, hắn bên ngoài đạo mạo chính khí thế nhưng trong lòng mưu ma chước quỷ, mấy năm gần đây liên tục chiêu binh mải mã chắc chắn không đơn giản chỉ dừng lại ở chuyện củng cố biên cương. Chỉ là Đông Bách Tùng vô năng vô đức lại dễ dàng bị hắn lợi dụng thao túng. Để hắn lên ngôi không sớm thì muộn giang sơn vệ quốc cũng biến thành đất của họ Tề. Trước là vẫn nên diệt giặc ngoài, sau này mới tính tới hận thù trong nhà.
Bên Đông Bách Hàn phiền muộn là vậy, thế nhưng bên Đoan Mộc Ly Tâm lại vui vẻ đến không thấy mặt trời. Khỏi phải hỏi cũng biết là vì chuyện động phòng tối qua, Đoan Mộc Ly Tâm nàng cứ từ từ hưởng thụ trước, cái gì cũng mặc kệ. Tinh Nhi thấy vậy bất lực đỡ trán.
– Vương phi, không phải nửa tháng nữa tới đại hội võ lâm sao? Người không trù tính gì hả?
– Không quản không quản, ngươi giao cho Long Ngạc và Long Mệnh đi giành về.
Tinh Nhi cười khổ, có phải vương phi bị ăn đến không màng đại sự luôn rồi không?
– Nhưng mà lần này Ám Lâu cũng tham gia, dựa vào họ e là rất khó.
Đoan Mộc Ly Tâm nhìn lên, lúc này mới nhíu mày trầm tư một chút.
– Ám Lâu cũng có hứng thú này sao? Thật trùng hợp, quần hùng đều hội tụ.
Lại như cũ nhấp trà, môi mỏng khẽ nhếch lên, Đoan Mộc Ly Tâm chính là muốn tận dụng lần này triệt đi Ám Lâu đưa Bích Nguyệt giáo trở thành đệ nhất thiên hạ.
– Không phải vương gia sắp khởi hành đến Vân Nam sao, ngươi chuẩn bị hành lý chúng ta cũng sẽ đi theo. Mật báo Long Ngạc cùng xuất hành tới đó.
– Vương phi, hành động lần này có khi sẽ đả động tới vương gia.
– Không quản, lúc ta đánh bại Ám Lâu tôn chủ là lúc ta mang Phong Vân lệnh giao vào tay chàng.
Đoan Mộc Ly Tâm lại khôi phục dáng vẻ tự đắc, xinh đẹp kiêu ngạo. Tính cho cùng thì dù kết quả ra sao thì chức vị minh chủ võ lâm này đều rơi vào tay Đông Bách Hàn, rõ ràng là cuộc chiến nội bộ của phu thê nàng, kẻ khác còn có tư cách chen chân vào sao? Nghe tới Ám Lâu và Bích Nguyệt cung còn không cong chân bỏ chạy, còn tranh đoạt cái gì?
Đông Bách Hàn hiện tại đứng trong mật thất, nàng thanh thoát cởi bỏ nam trang sau bức bình phong. Chỉ một lát sau hình ảnh ngụy vương anh khí băng lãnh biến mất, thay vào đó là một nữ nhân xinh đẹp đến mê hoặc chúng sinh. Người đời làm sao tin được đây chính là thân phận thật sự của ngụy vương, nam tử mà họ cho là đệ nhất mỹ nam Vệ quốc. Càng không tin được quốc chủ tương lai trong lòng họ lại là một nữ nhân mang dung nhan yêu nghiệt đến vậy. Vì sao hôm nay nàng lại thay nữ trang, khôi phục thân phận nữ tử của mình, đó chính là vì nàng muốn bái tế phụ vương của nàng, Đông Bách Tử Hạo. Mỗi một lần bái tế Đông Bách Tử Hạo nàng đều như vậy. Nàng lừa gạt hết thảy thiên hạ, lừa gạt Đông Bách Tử Hằng thế nhưng với phụ vương của nàng, nàng tuyệt không mang trêи người thân phận ngụy vương. Nàng là nữ nhi của người. Đông Bách Hàn đứng trước linh bài của Đông Bách Tử Hạo thật lâu, nàng chưa bao giờ quên ý niệm trả thù, vì điều gì mà mẫu phi nàng kiên quyết tồn tại, vì cái gì nàng phải cải nam trang, vì cái gì nàng bị lôi vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị.
Năm đó nàng bảy tuổi đã kiên định nói với mẫu phi nhất định sẽ bảo vệ người, đòi lại công bằng cho phụ vương, tất cả những thứ nàng có được hiện tại chính là nàng nỗ lực giành lấy. Mười năm ẩn nhẫn trù tính chính là đợi ngày này. Đột nhiên nàng rất muốn để Đoan Mộc Ly Tâm thấy được bộ dáng này của nàng, có phải nàng ấy sẽ rất kinh ngạc không?
– Vương gia
Thanh âm của Thất Sát khiến nàng định thần lại, từ trong mật thất nói vọng ra.
– Ngươi vào đi
Thất Sát nhanh chóng tiến vào mật đạo, vốn định bẩm báo chuyện vương phi muốn cùng theo đến Vân Nam, Tinh Nhi vừa đến tìm vương gia liền bị hắn ngăn ngoài cửa, nhưng mà… cảnh tượng trước mặt khiến hắn không khỏi giật mình kinh hãi, nữ nhân trước mặt hắn là.. là vương gia sao?
– Vương… vương gia
– Trong diện mạo này bổn vương chính là Ám Lâu tôn chủ.
Thất Sát vẫn chưa thu lại hồn phách, mới hôm qua vương gia còn nói với hắn sẽ dùng diện mạo khác xuất hiện dưới danh phận tôn chủ của Ám Lâu, không thể ngờ được diện mạo đó lại là như thế này.. Hắn tạm thời tim đập chân run, nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng. Vương gia của hắn bình thường là nam tử xuất chúng, khi cải nữ trang lại xinh đẹp yêu mị… Cái này… cái này thật là lão thiên quá mức ưu ái rồi.
– Tôn chủ
– Bổn vương là thử qua nhiều lần đều không che được soái khí quanh thân, mới chọn cách cải nữ trang ngươi không cần nhìn như vậy
Đông Bách Hàn không nóng không lạnh buông một câu. Thất Sát nghe thấy liền vội vã cúi đầu. Hắn thật sự thất lễ, bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mắt hắn hiện tại không thể rời khỏi Đông Bách Hàn, càng nhìn tâm càng loạn.
– Bạch Sát đã lên đường đến Vân Nam, hành lý thuộc hạ cũng đã chuẩn bị xong, có điều…
– Chuyện gì?
– Là vương phi.. Người cũng muốn đi theo.
Đông Bách Hàn xoa xoa thái dương. Bảo bối của nàng lại nháo, nếu không cho nàng ấy đi không chừng nàng ấy lật ngược cái vương phủ này lên. Nàng vẫn quay lưng về phía Thất Sát, thở dài một tiếng.
– Ngươi nói xem có thể không mang nàng đi sao
Thất Sát cũng cười khổ.
– Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ đi chuẩn bị kiệu lớn cho vương phi.
Đứa nhỏ Thất Sát vô cùng hiểu chuyện lui ra. Hắn liền nhớ tới cảnh ôm nhà xí một tháng trước liền rùng mình, vương phi mà không vui thì đừng nói là hắn, ngay cả vương gia cũng sống không yên. Vương gia nhà hắn sủng phi, sủng đến ngụy vương phủ chó gà không yên rồi.
Ở chỗ nào đó Đoan Mộc Ly Tâm hắt xì mấy cái, nàng xoa xoa mũi phàn nàn.
– Hình như ai đó nói xấu ta
——————————————————–
Tiểu kịch trường:
Vương phi: *cầm roi* Tiểu Sát ngươi vừa thấy vương gia vận nữ trang sao?