Độc Sủng

Chương 10



Đợi Thư Quân đi xa, Bùi Việt thong thả nhấp ngụm trà, rồi mới trở lại Ngự Thư Phòng.

Buổi sáng đã phê xong sổ con, Tư Lễ Giám lại dâng lên một lượt mới.

Bùi Việt vén cổ tay áo, ngồi sau án, thuận tay mở ra cuốn sổ con đầu tiên, có cảm giác vừa mắt, vui vẻ thoải mái. Có học trò kém như Thư Quân để so sánh, bỗng dưng thấy văn phong tấu chương của thần tử trở nên đặc sắc, trật tự lưu loát, liền mạch gãy gọn cực kỳ lôi cuốn, ngay cả các lỗi bị bắt lúc đầu cũng có thể bỏ qua.

Thiếu khanh trước đây chưa bao giờ được khen ngợi, mang theo sổ con bọc trong lụa đỏ ra khỏi Trung Thư Tỉnh, gặp ai cũng nói: “Hôm nay bệ hạ khen ta đó, khen ta hành văn trật tự lưu loát…”

Thiếu khanh của Đại Lý Tự vốn có tiếng là “Viết lách không giỏi, chữ dính vào nhau”, sổ con của ông ta còn có thể được khen ngợi, chứng tỏ… tâm trạng hôm nay của bệ hạ cực kỳ tốt, vì thế sổ con của các đại thần giống như ong vỡ tổ nườm nượp bay tới Ngự Thư Phòng.

Không ngoài dự liệu, Thư Quân thuận lợi thông qua việc kiểm tra, không chỉ như thế, nàng còn được phu tử khen ngợi, khiến hai vị quý nữ ngồi hàng ghế phía trước phải đánh giá lại. Từ trước tới nay Thư Quân có xuất thân như vậy đều không thể lọt vào mắt Lý Anh và Tạ Vân. Mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng vẫn bị từ hôn, cho nên Lý Anh và Tạ Vân biết có một nữ tử nhan sắc xuất chúng đến học đường cũng không để ý.

Nhưng nếu nữ tử này vừa có dung mạo vừa có tài năng, các nàng không thể không kiêng kị.

Bởi vì dù sao, Bùi Việt văn võ song toàn, thích nữ tử có tài.

Thư Quân hồn nhiên không hay biết gì. Đối với nàng, sự tồn tại của Hoàng đế giống như một vị thần, mà thần là để quỳ lạy chứ không phải để mơ ước.

Chuyện Thư Quân được khen truyền đến Hàm An Cung, Thục Nguyệt Công chúa từ trên giường ngồi bật dậy.

“Chữ nghĩa trong bụng nàng ta sao có thể so với đám người Lý Anh được?”

Cung nữ trả lời: “Còn không phải sao? Hôm nay phu tử khen nàng ta, Lý cô nương, Tạ cô nương cùng với Thôi cô nương. Ba vị cô nương kia được khen cũng không lạ, nhưng tiểu nương tử nhà chúng ta được khen thì hiếm lắm.”

“Chẳng lẽ là nàng ta chép bài người khác?” Thục Nguyệt Công chúa vẫn không tin.

Cung nữ khúc khích cười: “Mọi người đều nói như vậy đó...”

Thục Nguyệt Công chúa không nói gì nữa. Buổi tối Thư Quân trở về, Thục Nguyệt Công chúa đuổi theo nàng hỏi ra nghi vấn, Thư Quân chỉ nói mình mèo mù vớ cá rán, may mắn tránh được một kiếp. Thục Nguyệt Công chúa không tin, luôn cảm thấy Thư Quân có việc gạt nàng ta.

Nhân lúc Thư Quân đi rửa mặt, Thục Nguyệt Công chúa lặng lẽ lục soát túi sách của nàng, nhưng không tìm thấy sách hay bài giải của người khác. Nghe tiếng Thư Quân sắp ra tới, nàng ta đành phải trả đồ về chỗ cũ, trở về nhà chính.

Sau khi rửa mặt xong, Thư Quân trở lại nhĩ phòng, chờ đến khi phòng chính tắt đèn nghỉ ngơi, nàng mới lặng lẽ cầm áo choàng kia, nương theo ánh đèn hành lang mỏng manh bên ngoài chiếu qua, trải ra, dọc theo hai bên hông thắt nút lại, giống như hình dạng một chiếc túi. Thư Quân nằm vào trong, lại đắp chăn đệm lên trên, một đêm ấm áp.

Hôm sau thức dậy, nàng lại lén lút cất áo choàng dưới đệm lót, thay quần áo xong xuôi chờ Thục Nguyệt Công chúa cùng đi học đường. Đợi khoảng hai khắc, Thục Nguyệt Công chúa mới sai người nói cho nàng, hôm nay tới ngày nên xin nghỉ. Thư Quân tức giận bật cười, cái này là cố ý tách nàng ra rồi, rơi vào đường cùng, nàng đành phải đi đến học đường một mình.

Đợi nàng vừa đi, Thục Nguyệt Công chúa từ trên giường bò dậy, mang theo cung nhân tra xét nhĩ phòng của Thư Quân. Cung nhân được Thư Quân lấy lòng, ban đầu làm cho có lệ. Thục Nguyệt Công chúa không hài lòng, tự mình ra trận điều tra, lần này thì hay rồi, lấy ra được áo choàng Thư Quân giấu dưới đệm lót.

Ánh sáng mềm mại từ trên tay nàng ta trải dài xuống, thứ mà nàng ta đang cầm đâu phải một cái áo choàng, là một báu vật lấp lánh mới đúng.

Thục Nguyệt Công chúa nhìn áo choàng lông chồn đẹp đẽ như vậy, vừa kinh ngạc vừa ghen tị.

Thư Quân lấy đâu ra bảo vật tốt như vậy?

Nàng ta đương nhiên phải nói chuyện này với Thư Thái phi. Thư Thái phi cũng bị áo choàng kia làm chấn động, bà ta trải sự đời, trực giác cho biết thứ này tuyệt đối không tầm thường. Nếu cháu gái âm thầm cùng người ta làm bậy, chính là vứt hết mặt mũi Thư gia. Nếu cháu gái ăn trộm, đương nhiên cũng liên luỵ bà ta. Bà ta dặn dò không ai được nói chuyện này ra ngoài, lại sai người lấy cớ gọi Thư Quân về.

Thư Quân nhìn áo choàng lông chồn đặt trên bàn cao, cuống đến muốn khóc: “Cô mẫu, sao ngài lại lục lọi chỗ ngủ của ta? Tốt xấu gì chất nữ cũng là người nhà của ngài, sao ngài lại làm nhục ta như vậy?”

Thư Thái phi làm lơ, lặng lẽ đánh giá nàng: “Cái này là từ đâu ra?”

Cổ họng Thư Quân nghẹn ngào, trong ngực như có lửa đốt, dù cho nói thế nào cũng không ổn. Nàng không muốn liên luỵ Bùi Việt, đành phải kiên trì nói: “Ta nhặt được, lúc ta ở trong vườn vô tình nhìn thấy có người làm rơi tay nải trên mặt đất, thấy là áo choàng lông chồn mới mang về để lót giường. Cô mẫu, Công chúa không cho ta đệm giường, ta bị lạnh…”

Thư Quân có ý đồ nói lảng sang chuyện khác, lại bị Thư Thái phi lạnh giọng cắt ngang: “Nói bậy, đồ vật trong cung có thể tuỳ tiện lấy hay sao? Ngươi thành thật khai báo đi, có phải ngươi âm thầm tư thông với vị hoàng tôn hay con cháu quyền quý nào đó, người ta mới tặng cho ngươi hay không?”

Thư Quân vừa hối hận vừa lo lắng, nàng không chịu thừa nhận, chỉ nói mình hiểu biết hạn hẹp, nhặt được đồ tốt mà không biết trả lại. Thư Thái phi không có chứng cứ, cũng không dám kết luận.

Bà ta dặn dò người đưa Thư Quân về nhĩ phòng, sai ma ma tâm phúc gói kỹ món đồ, đưa đến kho ngự dụng.

Tất cả đồ dùng trong cung, kho ngự dụng đều có ghi lại, như vậy ít nhất hai mẹ con bà ta có thể thoát được.

Tư Lễ Giám - Lý công công được phân công quản lý kho ngự dụng, toàn bộ đồ dùng của ngự tiền đều phải qua tay y. Lúc nhận được cái áo choàng này, trái tim y suýt nhảy khỏi lồng ngực: “Đây là áo choàng của bệ hạ, sao lại chạy tới Hàm An Cung được?”

Quần áo ngự tiền bị mất trộm, y là tổng quản kho ngự dụng không thể thoát tội của mình.

Đã vậy còn là áo choàng của bệ hạ?

Ma ma bị doạ đến không còn hồn vía, đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, không dám nói sự thật, đành phải dựa vào lý do của Thư Quân mà thoái thác: “Là tiểu nương tử nhà chúng tôi vào cung đọc sách, trong lúc vô tình nhặt được...”

Lý công công vừa sợ vừa giận, nhiều năm qua cũng có một vài cung nữ thái giám to gan âm thầm trộm vài đồ vật tầm thường mà Hoàng đế không cần đem bán ra ngoài kiếm tiền. Lúc Thái Thượng Hoàng tại vị đã xảy ra mấy lần, nhưng đến khi đương kim Thánh thượng kế vị, quản thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc, không còn ai dám trộm cắp, không nghĩ đến hôm nay lại gặp phải chuyện này.

Trong cái rủi còn có cái may, đồ vật đã tìm lại được, y lặng lẽ lau mồ hôi, giọng nói chậm lại: “Được rồi, việc này Hàm An Cung đã lập công, ngươi đi hồi bẩm nương nương, nói là ta đã nhớ rõ phần ân tình này của nương nương.”

Ma ma không ngờ chuyện lại đảo ngược như vậy, cố gắng đè sự hoảng sợ trong lòng xuống, liên tục cúi lạy, uốn éo vui vẻ quay về Hàm An Cung. Cũng đúng thôi, đồ của Hoàng đế bị mất, Hàm An Cung giúp đỡ tìm lại được, không phải là một công trạng lớn sao. Có lẽ nương nương có thể nhanh chóng trở mình rồi.

Đợi bà ta rời đi, Lý công công xoay người đi vào tìm Lưu Khuê. Lưu Khê đang ở noãn các phía sau phòng trực Tư Lễ Giám uống trà, trước mặt ông ấy là một tiểu nội thị, chính là người mang thực đơn cơm trưa hôm nay cho ông ấy xem qua. Bốn món ăn đó Thư Quân ăn rất ngon miệng, hôm nay muốn điều chỉnh một chút, chỉ mong ổn thoả, Lưu Khuê nhìn lướt qua, ghét bỏ nói.

“Đổi đi, một tháng không được trùng nhau, mới có thể hầu hạ tốt vị tiểu tổ tông kia…”

Cửa bị người ta đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, Lý công công mang theo áo choàng kia đi vào. Lưu Khuê chỉ cần liếc mắt một cái, ngón tay hoảng sợ run lên, làm rơi chén trà, nước trà theo mép bàn chảy xuống vạt áo. Nội thị hầu hạ giật mình, vội vàng gọi hai ba người đến dọn dẹp cho ông ấy.

“Đi đi đi...” Lưu Khuê gấp đến độ đẩy hết người ra, ánh mắt dính vào áo choàng kia, túm lấy cánh tay Lý công công hỏi: “Thứ này từ đâu ra?”

Lý công công lời ít mà ý nhiều kể hết mọi chuyện, ánh mắt Lưu Khuê tối sầm. Lần này mới ngủ một đêm đã bị phát hiện, có thể thấy được tiểu cô nương ở chỗ kia toàn là sói. Ông ấy cũng không rảnh lo thay quần áo, đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.

*

Lúc này Thư Thái phi đang được ma ma hồi bẩm, vừa mừng vừa sợ: “Đồ vật trong kho ngự dụng? Nói như vậy, ta và Thục Nguyệt lập công rồi?”

Ma ma vui vẻ nói: “Còn không phải sao? Nô tỳ nhìn thấy Lý công công kia mặt đen cũng bị dọa thành mặt trắng, còn nói nhớ kỹ ân tình của nương nương. Nương nương, ngài và Công chúa sắp có chuyện vui rồi.”

Một câu của Hoàng đế tốt hơn tất cả mọi thứ, Thái Thượng Hoàng bên kia cũng sẽ ban ân điển.

Thư Thái phi đương nhiên là vui vẻ, nhưng trong lòng cũng khá buồn bực, đã là đồ của Hoàng đế, sao lại ở trong tay Thư Quân? Bà ta cho cung nhân lui đi hết, sai ma ma gọi Thư Quân tới, lần này không có lạnh lùng sắc bén, mà rất ôn hoà, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

“Quân Nhi, ngồi đi...”

Kinh hoàng trong đáy mắt Thư Quân chưa tan hết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lắc đầu: “Chất nữ không dám...”

Thư Thái phi cũng không vội, trong tay cầm chén trà, vẻ mặt ôn hoà nói: “Quân Nhi, cô mẫu đã hỏi thăm rõ ràng, áo choàng lông chồn kia chính là đồ trong kho ngự dụng, sao lại ở trong tay ngươi? Quân Nhi, có phải ngươi có chuyện gạt cô mẫu hay không?”

Thư Quân nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ tột cùng: “Sao có thể? Sao có thể là đồ dùng của Hoàng đế?”

Khoan đã! Thất gia là cận thần của thiên tử, lại đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, hay là đồ do bệ hạ ban tặng? Sao hắn có thể mang đồ Hoàng đế tặng cho nàng mượn chứ, Thư Quân cuống đến mức đổ mồ hôi.

Hiện giờ thái độ cô mẫu đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ là hiểu nhầm rồi, nàng bình tĩnh lại, chặn đứng suy nghĩ này: “Cô mẫu chớ nên hiểu lầm, ta chưa từng gặp bệ hạ, cũng không quen bệ hạ. Trong tay sao có thể có đồ dùng của thiên tử! Nếu như là thật, ngài cảm thấy chất nữ còn có thể ở lại đây sao?”

“Điều này cũng đúng....” Thư Thái phi vuốt ve vòng vàng trên cổ tay chậm rãi cân nhắc. Nếu Hoàng đế thật sự coi trọng Thư Quân thì đã sớm soạn chiếu thư gọi nàng hầu hạ, sao phải lén lút như vậy? Thư Quân cũng không có lý do gì để che giấu cả.

Nhưng mà nhan sắc này của cháu gái bà ta… Bà ta ngước mắt nhìn qua, mặc váy trắng như ánh trăng, đứng duyên dáng ở đó, lông mi cong vút vừa đen vừa dài, tóc mái trên trán hơi ẩm ướt, đôi mắt long lanh như sóng nước mùa thu, rõ ràng là đang sợ hãi, lại có thể nhìn ra vài phần phong tình quyến rũ động lòng người. Kiểu quyến rũ mà tự mình cũng không biết này, mới có thể làm tan chảy trái tim cứng rắn của đàn ông.

Cho đến nay Hoàng đế chưa từng có mỹ nhân nào, cũng không biết cháu gái bà ta có thể lọt vào mắt hắn hay không.

Hai ngày trước, Thái Thượng Hoàng mở tiệc ngắm hoa, uyển chuyển hỏi thăm hôn sự của Thư Quân. Nguyên nhân là Thế tử Lâm Xuyên Vương lỗ mãng hấp tấp mở miệng trước mặt Thái Thượng Hoàng, năn nỉ Thái Thượng Hoàng tứ hôn. Thái Thượng Hoàng nhớ tới Thư Quân mới vừa từ hôn với Thế tử Hoài Dương Vương thì hơi chần chừ. Nếu Thư Quân gả cho Thế tử Lâm Xuyên Vương, đối với Thư Thái phi cũng không có lợi gì, nhưng nếu Thư Quân có thể trở thành phi tử đầu tiên của Hoàng đế, thì công lao của bà ta rất lớn. Thái Thượng Hoàng cảm kích còn không hết.

“Quân Nhi, bệ hạ nắm quyền ba năm, hậu cung bỏ trống, hiện giờ hôn sự của ngươi đang gặp trở ngại, hay là…”

Thư Thái phi vừa ngẩng đầu lên, Thư Quân đã hiểu rõ ẩn ý đằng sau. Cô mẫu muốn dâng nàng cho Hoàng đế để lấy lòng Thái Thượng Hoàng, ánh sáng trong mắt nàng tan đi rồi đột nhiên tụ lại một chỗ, lập tức ngắt lời: “Không được.”

Thư Thái phi thấy Thư Quân kiên quyết như thế, sắc mặt xị xuống. Tính tình bà ta nóng nảy, không chấp nhận người nào không nghe lời, lập tức ngồi thẳng dậy từ trên giường La Hán, muốn mở miệng dạy dỗ. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng ngân dài.

“Thư Thái phi nghe chỉ...”

Thư Thái phi sửng sốt, nghĩ là ý chỉ khen thưởng của Hoàng đế, sắc mặt sáng lên, thuận tiện liếc xéo Thư Quân một cái: “Ngươi chờ đó cho ta!” Rồi bà ta vội vàng dặn dò người hầu đi gọi đứa con gái đang lười biếng ở phòng bên kia. Hai mẹ con nhanh chóng ra cửa, quỳ ở ngạch cửa tiếp chỉ.

Cảnh xuân đẹp đẽ từ ngoài cửa tràn vào, thái giám đứng ngược sáng ở bên ngoài, nhìn không rõ biểu cảm, chỉ nghe được giọng nói du dương kéo dài mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Bệ hạ khẩu dụ, phạt bổng lộc nửa năm của Thư Thái phi, cắt giảm chi phí một năm của Thục Nguyệt Công chúa.”

Sự vui sướng trên mặt Thư Thái phi đông cứng lại, sững sờ ngước mắt: “Không thể nào, công công, có phải nhầm lẫn gì hay không?”

Không phải nói lập công sao? Sao Hoàng đế lại phạt bà ta, rốt cuộc bà ta làm sai cái gì?

Hàng ngày bà ta vốn đã túng quẫn, chỉ dựa vào chút bổng lộc này để sinh hoạt. Hoàng đế muốn phạt bà ta nửa năm bổng lộc, này là muốn mạng bà ta luôn rồi.

Bên này Thục Nguyệt Công chúa đã ngồi bệt xuống đất, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Một năm chi phí… nói vậy là, châu báu trang sức xiêm y lụa là trong một năm sẽ không phân cho ta sao?” Nàng ta khóc lớn không ngừng, ma ma lo lắng sẽ phạm tội đại bất kính, lập tức tiến lên che miệng Thục Nguyệt Công chúa lại ôm nàng vào trong ngực.

Nội giám nghe thấy thì đau đầu, xoay người muốn đi. Thư Thái phi không cam lòng, đứng dậy đuổi theo, túm chặt ống tay áo y: “Công công, cầu xin ngài nói cho rõ ràng, bổn cung bị phạt vì lý do gì?”

Thái giám tới tuyên chỉ là con nuôi của Lưu Khuê, dáng người mảnh khảnh, mí mắt mỏng, ngày thường nhìn người khác có vài phần khắc nghiệt, người bình thường không dám chọc đến y. Y lạnh lùng nâng khoé môi, trên miệng hiện ra độ cong quỷ dị.

“Nương nương, bản thân ngài tự ngẫm lại cho kỹ, vì sao bị phạt?”

Thư Thái phi vẫn không hiểu. Mãi đến giờ Thân buổi chiều, lại có một nội giám tới tuyên chỉ, đưa Thư Quân đến Trữ Tú Cung ở, bà ta mới hiểu ra, Hoàng đế trách bà ta khắt khe với cháu gái.

Thư Quân cũng không đi Trữ Tú Cung, mà là được tiểu cung nữ dẫn tới Tàng Thư Các.

Nàng vừa bước vào, đã nhìn thấy Bùi Việt mặc áo bào đen đứng đó.

Thư Quân bỗng nhiên thấy tủi thân, hốc mắt phiếm hồng: “Thất gia, có phải ta liên luỵ đến ngài rồi không?”

Bùi Việt nhìn dáng vẻ nàng lã chã chực khóc, trong lòng thấy hổ thẹn, ba bước đi thành hai đến trước mặt nàng: “Trách ta trước đó không nói cho nàng, áo choàng kia là bệ hạ ban cho ta, làm nàng bị kinh sợ.”

Thư Quân mím môi, nâng tay áo lau lau nước mắt: “Sự việc ầm ĩ lớn như vậy, bệ hạ có trách ngài không?”

Cô mẫu của nàng và Công chúa đều bị phạt nặng, sợ là Hoàng đế sẽ không dễ dàng tha cho Bùi Việt.

Bùi Việt gãi gãi trán, hơi dở khóc dở cười, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Không có, bệ hạ phạt cô mẫu của nàng, là biết được cô mẫu đối xử với nàng không tốt, không phải chuyện áo choàng.”

Thư Quân nghe thấy sợ ngây người, đôi mắt ngập nước sắp trào ra ngoài: “Không thể nào đâu? Bệ hạ còn quan tâm tình hình bên dưới như vậy sao?”

Bùi Việt trải qua chuyện hôm nay, vốn muốn thẳng thắn với nàng, nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch trước mặt, lại có chút lo lắng sẽ làm nàng sợ. Lỡ như nàng biết được thân phận của hắn, lại ngày càng xa cách, mới làm như không có việc gì trả lời.

“Bệ hạ không hà khắc giống như nàng nghĩ, hắn chỉ là thưởng phạt phân minh.”

“Phải không?” Thư Quân chớp chớp mắt, việc nào ra việc đó nói: “Nếu bệ hạ thật sự thưởng phạt phân minh, hôm nay cô mẫu cũng có công, công nên thưởng, tội thì phạt.”

Bùi Việt đỡ trán, cái đầu nhỏ lúc này lại thông minh.

Ngoài cửa Lưu Khuê mím môi cười khẽ: Hoàng đế muốn trút giận cho ngươi đấy, thật là ngốc quá mà.

Bùi Việt nhướn mày, nhanh chóng tự gỡ gạc cho mình: “Hoặc cũng có thể, bệ hạ xem trọng tình cảm gia đình?”

“Không phải.” Đôi mắt đen láy của Thư Quân liếc trộm một vòng, thần bí tiến đến bên cạnh hắn, gằn từng chữ một nói nhỏ.

“Cái này gọi là vui, buồn, thất, thường!”

Sắc mặt Bùi Việt tối sầm, tiểu nha đầu thật không biết tốt xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.