Độc Sủng

Chương 28



Một đêm này Thư Quân chịu áp lực vô cùng lớn, cảm xúc bên bờ vực sụp đổ, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng. Tận cho đến bây giờ, nàng nhìn thấy Hoàng đế, căng thẳng đè nặng mới được gỡ xuống, nước mắt trong suốt từng hạt trào ra khỏi hốc mắt, nức nở không biết nên làm như thế nào.

Da thịt nàng vốn đã vô cùng trắng, sau khi khóc một lúc lại càng thêm mỏng manh, cả khuôn mặt hồng hồng như đánh phấn. Bùi Việt không nỡ chạm vào, rồi lại không đành lòng nhìn nàng không ngừng rơi lệ, chỉ nâng ngón tay lên cọ cọ sống mũi nàng.

“Đừng sợ, nàng yên tâm, Hoa lão thái y luôn chờ phục mệnh, Lưu thái y và Trương thái y sẽ thay phiên canh giữ ở trong phủ. Cho đến lúc mẫu thân nàng bình phục, dược đồng của Hoa thái y sẽ không rời một bước. Trẫm tuyệt đối không để mẫu thân nàng có chuyện, nàng tin trẫm được không?”

Nghe được lời này của hắn, cái miệng hồng hồng của Thư Quân mím lại, không dám phát ra tiếng khóc nữa.

Sự sợ hãi vì thiếu chút nữa mất đi mẫu thân lấn át tâm trí nàng, nàng khóc đến thắt cả ruột gan, thân mình ngồi quỳ trước mặt Bùi Việt run rẩy, giống như cành liễu lung lay sắp đổ không nơi chống đỡ.

Bùi Việt cũng không ngăn cản nàng, để mặc nàng trút ra, hốc mắt nàng giăng kín tơ máu, đôi mắt đã khóc càng hẹp dài hơn, giống tiểu hồ ly ngây thơ. Bùi Việt biết rõ hiện tại là thời điểm nàng khó chịu và sợ hãi nhất, lại không thể không thừa nhận, dáng vẻ nàng giờ phút này cực kỳ đáng yêu, trêu chọc người khác yêu thương.

Cô nương này không có chỗ nào không tốt, giống như báu vật khiến người khác không nhịn được muốn nâng niu trân quý.

Bùi Việt nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cũng không dám dùng tư thế quá thân mật, chỉ để nàng dựa vào ngực hắn, cho nàng một chỗ dựa.

Thư Quân dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn khóc một lúc lâu, trong lòng dễ chịu, sau khi khóc xong, phát hiện trên trán cảm thấy hơi đau.

“Sao trên người bệ hạ chỗ nào cũng đều cứng như vậy?” Nàng xoa xoa thái dương, bộc phát oán giận, chậm rãi ngồi thẳng lưng, rời khỏi lồng ngực hắn,

Bùi Việt suýt nữa không duy trì được thể diện của Hoàng đế, khóe môi căng chặt, không đáp lời nàng.

Thư Quân cũng không đợi hắn trả lời, phát tiết cảm xúc xong đã thấy đói bụng, cũng may Bùi Việt có chuẩn bị, sai người mang lên cho nàng một chén cháo tổ yến, một chén canh nhân sâm.

Thư Quân ăn không nổi, uống chén cháo lót dạ, canh sâm nâng cao tinh thần, cuối cùng cũng khôi phục một chút tỉnh táo.

Nàng nâng tay áo lau đi nước mắt, thúc giục Hoàng đế trở về: “Đêm đã khuya, đã phiền ngài đi một chuyến, ngày mai ngài còn phải vào triều, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt Bùi Việt dừng ở móng tay của nàng, trên móng tay kia còn lưu lại một ít vệt máu đen, hắn kéo lại: “Đây là có chuyện gì?”

Trên móng tay rõ ràng có một vết nứt, kéo dài vào tận bên trong, hẳn là rất đau.

Thư Quân không có thời gian chú ý đến vết thương nhỏ này, bị Bùi Việt nhắc mới nhớ tới là lão thái thái và nhị phu nhân hại mẫu thân nàng, trong mắt nàng đan xen xấu hổ và giận dữ, hung hăng tố cáo: “Ta đánh người ta, ta xé miệng của nhị bá mẫu ta.”

Bùi Việt thực sự ngạc nhiên không nói nên lời, Thư Quân trong ấn tượng của hắn là một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, đói bụng thì ăn, mệt mỏi thì ngủ, không vui thì khóc, vậy mà còn biết đánh người. Bùi Việt dùng khăn ướt trên bàn giúp nàng rửa sạch vết thương, hỏi: “Là chuyện gì?”

Thư Quân kể lại đại khái chuyện đã xảy ra, cũng thẳng thắn nói ra chuyện của Trần Văn Chu. Tối nay Hoàng đế xuất động Cẩm Y Vệ, cũng có nghĩa là chuyện ở Thư gia không lừa được hắn, nếu Thư Quân che giấu thì chính là tự tìm rắc rối.

Bùi Việt nghe xong chuyện của Trần Văn Chu, trên mặt cũng không có thay đổi rõ ràng, chỉ nhớ tới việc Thư Quân bị tức giận đến mức đánh nhau với người ta. Hắn cũng có chút bực bội theo, có thể bức ép tiểu cô nương của hắn thành sư tử nhỏ xù lông, rõ ràng: “Thật sự là đáng giận đến cực điểm.”

Dù sao Thư Quân cũng đã đánh người để hả giận, Bùi Việt lại không được như vậy, chút bực bội này vẫn luôn kéo dài đến Ngự Thư Phòng.

Lưu Khuê thấy sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, chỉ nghĩ là không cứu được người, cuống quýt hỏi: “Bệ hạ, Thư phu nhân sao rồi?”

“Thư phu nhân đã chuyển nguy thành an.” Bùi Việt thở ra một hơi, cau mày đi vào thay quần áo, vừa thay vừa tức giận nói.

“Kiều Kiều của trẫm, một cô nương dịu dàng lương thiện như vậy, lại tức giận đến mức dùng móng tay đánh người. Ngươi nói xem người đàn bà kia có đáng giận không.”

Người ta nói thư sinh gặp binh sĩ, có lý cũng không thể nói rõ. Hoàng đế đương triều gặp phải phụ nhân hậu trạch ngang ngược vô lý, cũng không biết phải làm sao.

Lưu Khuê cảm thấy buồn cười lại chỉ có thể nhịn, biểu cảm có vẻ vô cùng khó chịu.

“Đúng đúng đúng, có thể thấy được Kiều Kiều cô nương là người có dũng có mưu, không để người ta bắt nạt.”

Bùi Việt đang không có chỗ trút giận, một đôi mắt sắc như dao liếc qua: “Kiều Kiều là để ngươi gọi?”

Lưu Khuê vội vàng tự cho mình một cái bạt tai vang dội: “Nô tài lỡ lời.”

Bùi Việt đổi xiêm y xong, giang hai cánh tay để Lưu Khuê đeo thắt lưng cho hắn.

“Ngươi nói xem, trẫm không thể sai hai ám vệ đi đánh người ta một trận à?”

Việc này thật ra làm thì có thể làm, nhưng mà rất mất thể diện.

Lưu Khuê nghẹn cười, không nói tiếp, cung kính đưa Hoàng đế vào nội điện nghỉ ngơi.

Bùi Việt mới vừa ngồi xuống, bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp.

“Sáng sớm ngày mai, ông lấy danh nghĩa của trẫm gửi một phong thư tay, khiển trách Thái Thường Tự Khanh Thư Mậu Phong, gia phong không nghiêm, hậu trạch không yên. Ông ta thân là gia chủ lơ là quản giáo dung túng phụ nhân làm điều xấu.”

“Nô tỳ tuân chỉ.” Lưu Khuê tiến lên chỉnh chăn cho hắn,

Bùi Việt mới vừa nằm xuống lại ngồi dậy.

“Trẫm nhớ rõ nhị phòng Thư gia kia cũng có đứa con trai?”

Sau khi biết được thân phận thật sự của Thư Quân, Lận Tuân đã tra xét một lượt từ trên xuống dưới mọi chuyện ở Thư gia, Lưu Khuê luôn ghi nhớ trong lòng để chuẩn bị sẵn sàng lúc Hoàng đế hỏi tới, cho nên lập tức đáp:

“Có hai nhi tử, đại nhi tử Thư Khiêm, đang học ở Quốc Tử Giám, tiểu nhi tử Thư Nhượng, cực kỳ ăn chơi trác táng.”

Sắc mặt Bùi Việt trầm xuống: “Khó trách càn rỡ như thế, cho rằng mình có hai nhi tử thì ghê gớm, ức hiếp tam phòng.”

“Chứ sao nữa!” Lưu Khuê thấy hắn không có ý muốn đi ngủ, dứt khoát lại rót cho hắn một ly trà, “Thư tam phu nhân năm đó xuất giá gả cho Thư Tư Nghiệp, có chút của hồi môn. Ban đầu vợ chồng tam lão gia muốn kén rể, theo nô tài thấy, Dương thị kia sợ bị mất chỗ tốt, một lòng muốn nuốt gia sản tam phòng, mới dốc hết sức quậy như vừa rồi.”

Bùi Việt nghe mà tức giận, nhấp một ngụm trà rồi đặt ở một bên, dặn dò: “Ông tự xem mà làm.”

“Dạ...” Lưu Khuê hiểu rõ trong lòng.

Lúc Bùi Việt nhắm mắt, còn xoa giữa hàng mày: “Trẫm phải giúp nàng nghĩ một biện pháp làm một lần hưởng vĩnh viễn.”

Lưu Khuê che miệng, lẩm bẩm: “Đây không phải là bệ hạ nuôi con gái sao...”

Giọng nói của ông ấy vô cùng nhỏ, cho rằng Hoàng đế không nghe được, lại thấy Bùi Việt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi nói gì?”

“Không không không, lão nô đâu dám nói gì...” Lưu Khuê vội vàng không ngừng lui xuống.

Bùi Việt ngẫm nghĩ câu nói cuối cùng kia của Lưu Khuê, nhìn chằm chằm vào bóng đêm trong chốc lát, tâm tình phức tạp nhắm mắt lại.

Đêm khuya, gió lặng lẽ thổi, hai cha con Thư gia đều ở lại chính phòng không đi. Thư Lan Phong không muốn rời khỏi thê tử, ai khuyên cũng không chịu nhúc nhích, cuối cùng phải sắp xếp một giường La Hán bên ngoài giường của Tô thị, Thư Lan Phong ngủ ở nơi đó.

Dù sao Thư Quân cũng là cô nương chưa gả, bị khuyên trở về phòng.

Ba vị thái y thay phiên trực đêm, được Đơn ma ma sắp xếp ở hai gian sương phòng phía Đông chính viện để nghỉ ngơi, đến khi trở về nội thất, phát hiện nữ đồng được Hoa lão thái y để lại kia đã giúp Tô thị lau rửa sạch sẽ cơ thể. Nữ đồng kia khoảng mười mấy tuổi, tướng mạo cực kỳ non nớt, giọng nói lại khá chín chắn.

“Ma ma, ngài đi nghỉ một lát đi, sư phó đã căn dặn, bảo ta một tấc cũng không được rời Thư phu nhân.”

Hốc mắt Đơn ma ma rưng rưng, nghẹn ngào thi lễ với nàng ấy: “Vất vả cho cô nương.”

Một đêm này kinh động bốn vị thái y, Lưu thái y Lưu Thủ cũng giải thích rất rõ ràng.

“May mà Lận Chỉ Huy sứ, trong lúc vô tình đi ngang qua Thư gia nghe nói phu nhân xảy ra chuyện, vừa lúc khoảng thời gian trước Thái Thượng hoàng hỏi đến bệnh tình tôn phu nhân, Lận đại nhân không dám xem nhẹ, lập tức bẩm báo Thánh thượng. Thánh thượng nghĩ đến Thái Thượng hoàng lo lắng cho Thư gia, dặn dò ta nhất định cần phải cứu phu nhân trở về.”

Thư Lan Phong quay về phía hoàng cung, cúi lạy vài cái, nước mắt tràn mi nói.

“Tạ Thái Thượng hoàng long ân, tạ bệ hạ long ân.”

Mặc dù Lận Tuân cố ý giấu giếm tung tích, hoặc nhiều hoặc ít vẫn bị đại phòng nhìn thấy manh mối.

Đại lão gia Thư Mậu Phong ban đêm trở về, nghe người gác cổng bẩm báo Cẩm Y Vệ đến nhà, bị doạ đến giật mình rơi vỡ cả chén trà.

Phải biết rằng nếu Cẩm Y Vệ không có đại án sẽ không dễ dàng xuất động, nhị đệ nhàn rỗi ở nhà, tam đệ một chức Tư Nghiệp nho nhỏ, cho dù là đâm thủng trời cũng không làm ra được chuyện lớn gì. Cẩm Y Vệ tới cửa chỉ có thể là bởi vì ông ta.

“Vì chuyện gì?”

Người quản sự gác cổng sợ hãi: “Nhìn có vẻ là bệnh tình tam phu nhân nguy kịch, sau khi mang theo người tới, không bao lâu Chỉ Huy Sứ đã rời đi, để lại một Cẩm Y Vệ, tiểu nhân không dám chậm trễ, dẫn người vào phòng ngồi nghỉ, cũng lặng lẽ đưa bạc qua, nhưng mà người ta không nhận.”

Không nhận cũng không phải là chuyện tốt.

Thư Mậu Phong bắt đầu lạnh cả sống lưng, ở thư phòng đi qua đi lại một hồi lâu, hoang mang lo sợ. Đừng thấy ở trong nhà ông ta uy phong, ra tới bên ngoài, chức tam phẩm Thái Thường Tự Khanh trong kinh thành quyền quý khắp nơi này thật sự không đủ nhìn, ngày thường cũng cúi đầu khom lưng, hiếm khi được dựng thẳng sống lưng. Lần này cũng nhờ phủ Hoài Dương vương kết thân, mới có thêm vài phần thể diện.

Đến khi trở về phòng dò hỏi đại phu nhân, mới biết trong nhà xảy ra chuyện, lão thái thái và nhị phòng tính kế hôn sự tam phòng, vẻ mặt đại phu nhân Phương thị khinh thường.

“Đây là chuyện tốt mà cả nhà các ngươi làm ra.”

Thư Mậu Phong như nghẹn ở cổ họng.

Đầu tiên là nữ nhi của ông ta đoạt hôn sự của Thư Quân, hiện giờ nhị phòng lại muốn cướp lần thứ hai.

Thực sự là khinh người quá đáng.

Chỉ là những việc này đều là việc trong nhà đóng cửa lại xử lý, tại sao lại kinh động đến Cẩm Y Vệ?

Thư Mậu Phong nơm nớp lo sợ gặp nhiều ác mộng cả đêm, cho đến ngày hôm sau thượng triều, vừa bước vào nha môn, đã bị Tư Lễ Giám khiển trách một trận. Tiểu công công kia đứng ở trên hành lang, giọng nói vừa mỏng vừa sắc.

“Thái Thường Tự Khanh Thư Mậu Phong, trị gia không yên, dung túng phụ nhân làm chuyện xấu, trẫm ghét ác như thù, phạt ngươi tạm thời cách chức nửa tháng, về nhà nghiêm túc chấn chỉnh.”

Đầu gối đại lão gia mềm nhũn, cứ như vậy ngã ngồi dưới bậc thang.

Sáng sớm là thời điểm người đến người đi tấp nập, việc này rất nhanh đã truyền khắp khu làm việc.

Về nhà nghiêm túc chấn chỉnh là chuyện nhỏ, tạm thời cách chức nửa tháng mới là chuyện lớn. Nửa tháng này hai Thiếu Khanh dưới trướng ông ta nhất định sẽ thay ông ta xử lý công việc, đợi ông ta quay lại, tình hình ra sao ai mà biết được. Chuyện này quá mất mặt, sau này chuyên thăng chức cũng khỏi cần nghĩ đến nữa.

Ông ta vừa mới mượn gió đông chuyện của con gái, leo lên phủ Hoài Dương vương, quay lưng lại bị Hoàng đế khiển trách trước mặt mọi người, đừng nói ông ta không dám ngẩng đầu, ngay cả nữ nhi sau này vào vương phủ cũng sẽ bị người ta chê cười.

Thư Mậu Phong hận chết mẹ già trong nhà hồ đồ. Ông ta xấu hổ giận dữ mang bọc hành lý trở về phủ, nổi giận đùng đùng đi thẳng đến hậu trạch. Lúc đó lão thái thái đang cùng nhị phu nhân ở noãn các nói chuyện, nghe được đêm qua Tô thị dạo quanh quỷ môn quan một chuyến, có vài phần vui sướng khi người gặp họa, không ngờ tới bên ngoài truyền đến tiếng bà tử kinh hô, ngay sau đó một cơn gió lạnh cuốn vào, đại lão gia mặt mày xám xịt ngoài cười nhưng trong không cười bước vào.

Đầu tiên ông ta nhìn thoáng qua mẹ già nhà mình, lại nhìn nhị phu nhân có dáng vẻ khôn khéo kia, tức giận đến váng đầu hoa mắt.

Ông ta đá vào ghế gấm trước mặt mà nha hoàn chưa kịp thu dọn một cái, hùng hổ ngồi trước mặt hai người.

Lão phu nhân thấy vẻ mặt ông ta như thế, trong lòng có chút chột dạ: “Con làm gì vậy?”

Trong ngực Thư Mậu Phong nóng như chảo dầu, cười lạnh nói: “Mẹ ruột tốt của con, ngài đúng là làm đẹp mặt nhi tử.”

Lão phu nhân như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng nghe ra lời nói châm chọc, mặt già của bà ta không nhịn được: “Có chuyện nói cho rõ, đừng mỉa mai như vậy.”

“Được! Con hỏi rõ ràng một chút, hôm qua mẫu thân và nhị đệ muội đã làm gì? Trong lòng không biết sao?”

Lão phu nhân nghẹn họng, trong lòng đương nhiên có chút chột dạ, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra, cau mày mắng ông ta.

“Một chút việc trong nhà, khi nào đến phiên một đại lão gia như con nhọc lòng.”

“Ha ha.” Đại lão gia châm chọc cười vài tiếng, hốc mắt đỏ lên tức giận nói, “Đúng vậy, ngài cũng biết là một chút việc trong nhà, nhưng hiện tại, chút việc này của nhà ta đã để cho cả triều đều biết. Sáng nay bệ hạ lệnh cho công công Tư Lễ Giám đứng ở cửa khu làm việc, khiển trách nhi tử trước mặt mọi người, nói nhi tử trị gia không yên, dung túng phụ nhân làm chuyện ác.”

“Buộc nhi tử tạm thời cách chức nửa tháng, hồi phủ nghiêm túc chấn chỉnh.” Nói xong lời cuối cùng, đại lão gia tức giận đến bật khóc nức nở, cả triều văn võ còn chưa bao giờ có người nào chịu sỉ nhục đến mức này.

Hoàng đế ra chiêu này nhìn giống như chỉ phạt riêng ông ta, thật ra là chặt đứt con đường làm quan của đại lão gia, càng ảnh hưởng đến việc thi cử của mấy thiếu gia đại phòng và nhị phòng, cũng sẽ bêu danh cả đời con nối dõi đại phòng và nhị phòng Thư gia.

Lão thái thái ngây ra, chén trong tay rơi xuống, huyết sắc trên môi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Sao... Sao có thể...”

Đại lão gia giận đến co quắp: “Sao lại không thể? Hôm nay nhi tử bị toàn kinh thành chê cười!” Ông ta tức giận đi qua đi lại trong phòng, thấy trên mặt nhị phu nhân vẫn còn vài phần vui sướng khi người gặp họa, giận sôi máu, chỉ vào bà ta.

“Ngươi... Ngươi là cái đồ đàn bà vô tri, ngươi còn cảm thấy mình đứng ngoài cuộc phải không? Nhi tử của ngươi không ở trong triều đọc sách sao? Hai nhi tử của ngươi sau này chẳng lẽ không tham gia khoa cử? Hay là ngươi định dẫn bọn nó quay về Dương gia các ngươi kẹp chặt cái đuôi làm người?”

Nhị phu nhân cũng không phải người dễ chọc, nghe xong lời này sắc mặt nhanh chóng biến đổi, cũng đứng lên theo, chống nạnh giận dữ nói.

“Đại bá huynh đừng có đốt lửa trên người ta, cướp đoạt hôn sự của Thư Quân chính là nữ nhi của ngươi, không phải nữ nhi của ta. Hôm qua ta còn bị con bé hung dữ kia đánh một trận, ngươi xem mặt ta đi...”

Vệt đỏ trên mặt nhị phu nhân trải rộng, khóe miệng còn có mấy vệt máu khô đã kết vảy. Nếu không phải hôm nay muốn tới nghe Tô thị bị chê cười, bà ta còn không có mặt mũi mà ra cửa, bởi vì môi bị Thư Quân xé rách, lúc này nói chuyện kéo miệng vết thương ra, vô cùng đau đớn, làm cho khí thế cũng yếu đi vài phần.

Đại lão gia nhìn nhị phu nhân này dáng vẻ càn quấy, tức giận đến giậm chân: “Hừ, đều do nhị đệ quá mức yếu đuối, dung túng người đàn bà đanh đá như ngươi. Người đâu! Mời nhị lão gia đến thư phòng của ta, ta muốn hắn hưu thê!”

Hưu thê chẳng qua là nói để hù dọa Dương thị, Dương thị lại tưởng thật, tròng mắt trừng muốn rơi ra ngoài, tức giận sấn đến sau lưng đại lão gia.

“Ngươi dám!”

Đại lão gia bị tư thế này của bà ta dọa giật mình. Ban đầu ông ta cảm thấy đại phu nhân Phương thị không đủ dịu dàng săn sóc, tính tình ngạo mạn, hiện giờ nhìn nhị phu nhân Dương thị đanh đá thành dạng này, phát hiện thê tử như vậy đã được xem như hoàn mỹ rồi, ông ta tức giận đẩy bà ta ra.

“Làm càn!”

Sức lực Dương thị sao có thể so được với nam nhân cao lớn! Bà ta bị đại lão gia hất ra như vậy, người bị đẩy về phía giá cổ phía sau, toàn bộ đồ trên đó đều bị rớt xuống, vừa lúc đổ hết lên người bà ta. Dương thị gào khóc thảm thiết, đau đến không thở nổi, bắt đầu la lối khóc lóc ầm ĩ.

Đại lão gia đi thật xa rồi vẫn nghe được bà ta la khóc, phát hiện Hoàng đế khiển trách không sai. Cái nhà này thực sự quá không ra gì, cần nghiêm túc chỉnh đốn một lần.

Ông ta vừa vội vàng đi về hướng thư phòng, vừa nghiêm khắc dặn dò quản gia.

“Khóa cửa, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất kỳ ai ra phủ!”

Nhị lão gia có tính tình yếu đuối, nào dám hưu thê, đương nhiên là năn nỉ huynh trưởng khai ân. Đại lão gia cũng hiểu được khả năng hưu thê không lớn. Dù sao Dương thị cũng đã sinh mấy hài tử, vì tương lai hài tử mà suy nghĩ, chẳng qua nhất quyết không thể tha thứ cho Dương thị như vậy, nhất định kêu người của Dương gia tới đưa Dương thị về, muốn hù dọa Dương thị một chút.

Ban đầu Dương thị còn làm loạn, sau lại thấy đại lão gia làm thật, mất hết khí thế, đáng thương khóc lóc cầu xin, nói về sau mình sẽ giữ khuôn phép làm người không làm chuyện xấu nữa.

Vào lúc này đại phu nhân mới lộ mặt: “Ngươi là cái nết gì ta còn không biết sao? Ta nói cho ngươi biết, muốn ở lại Thư gia cũng được, thứ nhất, công việc nội trợ giao ra đây, thứ hai, đi am ni cô ngoài thành tu hành một năm.”

Lần này đại lão gia kiên định ủng hộ thê tử, hoặc là hưu thê, hoặc là đi am ni cô, hai cái này cái nào ít tổn hại hơn, nhị lão gia lựa chọn cái sau. Đại lão gia hiểu được hiện giờ Ngự Sử trong triều đều nhìn chằm chằm ông ta, cũng không hàm hồ, dứt khoát lưu loát cho người bắt Dương thị nhét vào xe ngựa, suốt đêm gấp gáp tiễn đi.

Ngay cả lão thái thái, đại lão gia cũng bắt bà ta ở Phật đường ăn chay niệm Phật, không được quản chuyện trong phủ nữa. Lão thái thái tác oai tác quái nhiều năm, bị chọc giận đến mức ngất đi.

Tam phòng bên này không ai can thiệp vào chuyện đại phòng và nhị phòng, Thư Lan Phong xin nghỉ phép mấy ngày, Thư Quân toàn tâm toàn ý chăm sóc mẫu thân.

Có thái y điều trị chu đáo, bệnh tình Tô thị ngày một tốt hơn, bà như từng chết một lần, trong lòng càng thêm hiểu rõ, không thúc giục hôn sự của Thư Quân nữa.

Thêm nữa, Trần Văn Chu nghe nói Tô thị bệnh nặng, mang lễ vật tới cửa thăm hỏi. Hắn ta không thể đi vào hậu trạch, đành ở thư phòng thỉnh an Thư Lan Phong, mấy lần muốn hỏi hôn sự, thấy tâm trạng Thư Lan Phong không tốt, nhẫn nhịn không nói. Đợi đến khi gã sai vặt đưa hắn ta ra cửa, lại thấy một cô nương xinh xắn đứng ở đầu con đường đá trong rừng trúc.

Đây là lần thứ hai Trần Văn Chu gặp Thư Quân, nhưng ngày ấy gặp nhau, dáng vẻ của nàng đã khắc sâu vào đầu hắn ta, không thể quên được. Hắn ta kiềm nén cảm xúc, cách mấy bước chân, chắp tay với nàng.

“Xin chào Thư cô nương.”

Thư Quân mang vẻ mặt xấu hổ đáp lễ lại, đi thẳng vào vấn đề: “Mạo muội cản công tử đại giá, thật sự có việc cần nói. Lúc trước Trần công tử cầu thân, Thư Quân cảm thấy hổ thẹn, hôm nay không ngại nói cho công tử biết, trong lòng ta đã có người khác, cuộc đời này không phải hắn thì không gả. Chỉ có thể phụ tấm lòng thành của công tử.”

Trần Văn Chu ngẩn ngơ, khuôn mặt luôn luôn trầm tĩnh trong nháy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng hắn ta và Thư Quân cũng chỉ là người xa lạ, nào dám hỏi nhiều. Cô nương người ta đã thẳng thắn dứt khoát như thế, có thể thấy là chủ ý đã định, trong lòng hắn ta đương nhiên khó chịu, nhưng lại không dám biểu lộ rõ ràng, chỉ tiếc nuối thở dài, lại chắp tay với nàng.

“Là ta đường đột, tại hạ xin cáo từ.”

Đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.

Thư Quân trở lại khuê phòng, nhớ tới lời nói vừa rồi của mình, gò má nóng bừng. Nàng ôm hai má, ngồi ở dưới cửa sổ, nghĩ thầm đã nửa tháng không gặp hắn. Hắn giúp nàng việc lớn như vậy, nàng nên đích thân nói lời cảm tạ với hắn mới đúng.

Hiện giờ mẫu thân đã rất tốt, trong phủ còn có dược đồng trông coi, nàng không cần lo lắng. Thư Quân trang điểm lại một chút, trở về Hạnh Hoa Đường, thấy mẫu thân đang mỉm cười xem tiểu nha hoàn thêu hoa, nàng ngượng ngùng đứng ở cửa, nhìn mẫu thân làm nũng.

“Mẫu thân, Ấu Quân tỷ tỷ đã tới phủ mấy lần. Tỷ ấy rất lo lắng bệnh tình của mẹ, nữ nhi thấy thời tiết hôm nay đẹp, muốn đi Vương gia vấn an tỷ ấy, tỏ lòng biết ơn.”

Sao Tô thị có thể không đồng ý: “Lần trước Vương phu nhân tới nhà, thân thể ta không tốt không tiếp đãi chu đáo. Con tự mình đi vấn an Vương phu nhân, coi như là đền bù giúp ta.” Lại dặn dò Đơn ma ma đưa ngân phiếu cho Thư Quân.

Thư Quân nhận lấy ngân phiếu một ngàn lượng vô cùng vui vẻ ra cửa. Nàng sợ mẫu thân lo lắng, thực sự đi một chuyến đến Vương gia trước, dập đầu với Vương lão phu nhân, lại năn nỉ Vương Ấu Quân cùng nàng ra cửa.

Hai vị cô nương dọc theo hành lang đi về hướng khuê phòng của Vương Ấu Quân, Vương Ấu Quân lặng lẽ đánh giá nàng.

“Đi đâu?”

Thư Quân đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Muội muốn vào cung tạ ơn...” Nói xong ngại ngùng cúi đầu xuống.

Vương Ấu Quân che miệng hưng phấn cười một lúc lâu: “Muội, tiểu cô nương này... Nhưng mà ta nói cho muội nghe, sáng nay ta và mẫu thân mới đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu trở về, biết được bệ hạ không ở trong cung.”

Trong lòng Thư Quân có chút mất mát: “Thế à...”

Hai người mới vừa dùng xong bữa trưa, Vương Ấu Quân nhìn trời trong nắng ấm, thật sự không muốn uổng phí thời gian bèn lôi kéo nàng ra cửa: “Đi thôi, nhà ấm trồng hoa của muội sửa được rồi phải không, đưa ta đi xem một chút. Vừa lúc ta có mấy bồn hoa lan không biết đặt chỗ nào, đưa đến nhà ấm trồng hoa của muội đi.”

Cảm xúc của tiểu cô nương tới nhanh đi cũng nhanh, nửa tháng nay Thư Quân không đi biệt uyển, lập tức vui vẻ.

Vương Ấu Quân dặn dò Xuân Hoa và Thược Dược đi ôm hoa lan, còn nàng ấy và Thư Quân lên xe ngựa trước.

Cuối buổi trưa, đoàn người đi vào biệt uyển của Thư Quân.

Biệt uyển nằm ở thành nam phường Sùng Nam, tiếp giáp cửa thành Đông, nơi này dựa gần mấy cái ao hồ, phong cảnh đẹp đẽ. Thời trẻ Hoài Dương Vương cũng rất có vài phần phong lưu, thường ngày ở chỗ này kêu bạn gọi bè, khu vườn cũng theo đó được xây dựng vô cùng tinh xảo tự nhiên, đình đài các tạ, hành lang nối tiếp hành lang, khung trang trí phức tạp, cửa sổ xanh trên bức tường màu trắng, không hề thua kém lâm viên hoàng gia.

Toàn bộ biệt uyển chia làm hai nơi, dọc theo trục trung tâm hướng về phía Tây ngày thường làm nơi tiếp đãi khách khứa, bên mặt Đông còn lại đều là vườn cây.

Gian nhà ấm trồng hoa vừa mới được tu sửa kia nằm ở phía Đông trong vườn.

Lần trước sau khi nhà ấm trồng hoa bị hư hỏng, Thư Quân làm thêm một gian, phía trên dùng lưu li để che, bốn phía trong suốt, dọc theo nhà ấm trồng hoa đi vào trong, là một giàn nho hẹp dài. Mùa này phía trên giàn nho chỉ còn lại chút dây leo trơn bóng, nếu là mùa hè, thảm cỏ xanh tầng tầng lớp lớp chồng chất ở chỗ này, mát mẻ biết bao nhiêu. Qua giàn nho, lại là một gian nhỏ ấm áp, nơi này đặt một vài loại hoa thích hợp khí hậu ấm và hơi ẩm.

Thư Quân không có quá nhiều nghiên cứu với việc gieo trồng hoa cỏ, nhưng Vương Ấu Quân lại cực kỳ hứng thú. Vừa đi vào, bồn hoa nào nên tưới nước, bồn hoa nào nên cắt chạc cây, nàng ấy mang theo Xuân Hoa bận rộn đến vô cùng vui vẻ.

Thư Quân bị ánh mặt trời mùa thu phơi đến cả người lười biếng, định đi tìm quản sự xem sổ sách. Đừng thấy tòa nhà này là được tặng, nô bộc bên trong hoa viên chỗ nào cũng cần chi tiêu, tòa nhà dễ dàng tới tay, bảo vệ được mới khó, nàng dặn dò Thược Dược.

“Em đi giúp Vương tỷ tỷ đi.”

Nói xong lời này, nàng dọc theo con đường đá đi ra ngoài sân, phía Tây của sân là một rừng trúc, rừng trúc khô héo lác đác lưa thưa, phía xa là non xanh nước biếc tươi đẹp bị rừng trúc che đi. Theo đường đá uốn lượn vòng ra phía sau, nàng bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên chiếc cầu đá phía trước có một bóng người.

Hắn mặc một chiếc áo choàng trắng thêu hoa văn chìm, mang ngọc quan màu trắng, ngày thường khí chất lạnh lùng sạch sẽ, lúc này được ánh mặt trời ấm áp bao phủ, trở nên dịu dàng thong dong.

Thư Quân đã rất lâu không gặp hắn, trong ngực trào ra hơi nóng, chạy chậm về phía hắn.

“Bệ hạ...”

Giọng nói của nàng quá ngọt ngào, giống như muốn phá tan cơn gió thu lạnh lẽo này, mang theo tinh thần phấn chấn ngày xuân, ập vào người hắn.

Ánh mắt Bùi Việt trong trẻo khắc chế, hắn tự nhiên vươn tay ra.

“Gấp cái gì, trẫm đâu có đi.”

Thư Quân chạy trên cầu đá, cũng không tự chủ được vươn tay ra.

Bùi Việt nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, đưa nàng đi tới bờ bên kia.

Bàn tay hắn quá lớn, nắm lấy toàn bộ bàn tay nàng cũng vẫn còn dư. Bùi Việt nắm cũng không chặt, Thư Quân không tránh ra, chỉ là dần dần, chút ấm áp kia chậm rãi lan dần lên vành tai nàng.

Mặt nàng cực kỳ nóng.

Không đúng, sao lại nắm tay rồi.

Sao lại thành như vậy rồi?

Đêm hôm đó nàng thực sự đã nghĩ đến việc làm phi tử của hắn, chỉ là đến lúc thật sự như thế này, Thư Quân lại không được tự nhiên. Nàng lén liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một cái, hắn cao lớn mạnh mẽ, trầm ổn uyên bác, gặp được hắn là may mắn của nàng, chẳng qua tòa hoàng cung nghiêm ngặt kia còn khiến nàng hơi sợ hãi.

Tên ra khỏi cung không có đường quay lại.

Nàng không thể đã chấp nhận hắn rồi, lại muốn lùi bước.

Thư Quân chậm rãi thả lỏng.

Vừa mới thở xong một hơi, lòng bàn tay bị nắm kia bắt đầu đổ mồ hôi. Chẳng lẽ hắn cứ nắm tay nàng như vậy, dắt vào hoàng cung đấy chứ? Nàng còn chưa chuẩn bị gì hết mà.

Sắc mặt Thư Quân giống như lạc vào sương mù.

Bùi Việt mới tuần tra doanh trại từ Nam Giao trở về. Đêm qua trong quân xảy ra sự cố, sau khi say rượu có vài tướng sĩ làm loạn, đánh nhau gây rối xuất hiện thương vong. Bùi Việt tức giận, tự mình đi doanh trại phía Nam một chuyến. Trong quân rất nhiều phe phái, không phải tất cả đều là tâm phúc của hắn, nơi này có một phần binh lính là hắn mang tới, còn có binh lính cũ của các lão quý tộc, quan hệ bên trong khá phức tạp rắc rối.

Hắn đang cân nhắc làm sao dùng lực chế lực, chinh phục được đám lão tướng cứng nhắc này, ánh mắt chợt thoáng nhìn cái tay kia của Thư Quân.

Vừa rồi hắn dắt nàng là động tác theo bản năng, ngoái đầu nhìn lại hướng cầu hình vòm liếc mắt một cái, khoảng thời gian hai người từ cầu đá đi xuống dưới cũng được một chén trà nhỏ, nếu nàng cảm thấy mạo phạm nhất định sẽ tránh ra, nhưng mà cô nương không có làm vậy.

Đây là ngầm đồng ý rồi sao?

Chuyện tình cảm, không cần cố tình hỏi rõ, đôi khi chỉ cần hiểu trong lòng mà không cần nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.