Độc Sủng Manh Phi

Chương 104: Sờ thỏa thích



Edit: tart_trung​

Lúc nửa đêm, Tử Lạc Vũ mơ mơ màng màng ngủ thì bị một đôi tay lay tỉnh, nàng mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy một nha hoàn quen mặt dùng ánh mắt rung rung nhìn nàng, hai tay chắp lại, làm động tác cúng bái với nàng, sau đó đi ra ngoài.

Tử Lạc Vũ gật đầu, nhẹ chân xuống giường, cùng nha hoàn kia đi ra ngoài.

Nha hoàn kia trông chừng không chênh tuổi với nàng bao nhiêu, mặt mũi tương tự như thiếu nữ nàng dịch dung, khó trách bà điên kia nhận nhầm người, nếu hai người họ đứng chung một chỗ, cực kỳ giống một đôi tỷ muội song sinh.

Tiểu nha hoàn quỳ gối trước mặt Tử Lạc Vũ, tay nhỏ không ngừng lau nước mắt, cánh môi mấp máy, nghẹn ngào nuốt tiếng khóc, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng giọng nói nghẹn trong cổ họng, tất cả nhứng gì thốt ra đều là tiếng nghẹn ngào.

Tử Lạc Vũ đối với tiểu nha hoàn này không có chút hảo cảm nào, một người vứt bỏ tỷ tỷ bảo vệ mình, là đáng để đồng tình và thương cảm.

“Có chuyện nói mau, ta không rảnh ở đây nghe ngươi khóc”. Tử Lạc Vũ lạnh giọng nói.

Tiểu nha hoàn mở đôi mắt sung đỏ đẫm lệ nhìn nàng, nghẹn ngào nói: “Cầu ngươi, mau cứu tỷ tỷ của ta”.

Tử Lạc Vũ thật tình câm lặng với tiểu nha hoàn này, tại sao nàng phải giúp cứu tỷ tỷ nàng ta chứ? Đó cũng không phải tỷ tỷ của nàng.

“Ta không rảnh quản chuyện của người khác”. Nàng vốn không thích những đấu đá chốn cung đình, cảng không rảnh đi quản chuyện của người khác.

“Tỷ tỷ vì để nô tỳ có thể sống sót, nhận hết lăng nhục, mặc dù tỷ ấy không nói, nhưng sao nô tỳ có thể không biết? Tỷ tỷ bảo nô tỳ chạy đi, nói… Nếu không thể trốn thoát, tỷ ấy cũng không nhận người muội muội này… Nô tỳ sao có thể bỏ tỷ tỷ mình lại? Nô tỳ thử trốn, nhưng vẫn không cách nào vứt bỏ tỷ tỷ mình lại được”.

“Nô tỳ biết, bản thân không cách nào cứu tỷ tỷ ra, nhưng thật sự không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ chịu nhục, tiểu thư, van cầu người, giúp nô tỳ một tay, kiếp sau Tiểu Điệp nguyện làm trâu làm ngựa cho người, báo đáp ân cứu mạng của người”.

Khi tiểu nha hoàn nói chuyện, nước mắt vẫn không ngừng rơi, Tử Lạc Vũ có thể nhìn thấy đau khổ và cam chịu trong mắt nàng ta, mặc dù nàng chưa từng trải qua cuộc sống hèn mọn như vậy, nhưng cũng biết chế độ nô tỳ không có tính người của cổ đại.

một hạ nhân thân phận hèn mọn, trong mắt các chủ tử chẳng khác gì sâu bọ, có thể tùy lúc bóp chết.

“Ngày mai ta sẽ rời khỏi Nam Việt Quốc, cho nên, không cách nào giúp ngươi”. Tử Lạc Vũ thở dài, nói.

Mỗi người đều có mệnh của người đó, tỷ tỷ của nàng ta mặc dù đáng thương, nhưng, nàng không thể bởi vì người khác đáng thương mà mang tới rắc rối cho mỹ nam Vương gia.

Tiểu nha hoàn nghe Tử Lạc Vũ nói vậy, cả người xụi lơ dưới đất, khóc nấc lên, không ngừng run rẩy, thống khổ đau thương.

Tử Lạc Vũ cho ràng bản thân chẳng bao giờ đi đồng tình với người khác, nhưng tình thân của hai tỷ muội này, khiến nàng có chút chua xót, không phải chua xót cho muội muội, mà là cho vị tỷ tỷ yêuthương em gái mà cho đi hết thảy, nàng có chút không hy vọng người chị này cứ thế mà chết đi.

“Tiểu Điệp, ngươi…’ Tử Lạc Vũ vốn chuẩn bị giúp nàng ta ra chủ ý, trợ giúp nàng ta cứu tỷ tỷ mình, không nghĩ tới, nàng ta bỗng nhiên ngã ra đất, trên môi sậm den, giống như là trúng độc.

“Tiểu Điệp biết mình vô dụng, không cứu tỷ tỷ được, cho nên, Tiểu Điệp đã hạ đôc, tiểu thư, van cầu người, mau cứu tỷ tỷ Tiểu Điệp, nô tỳ không muốn trên đường xuống hoàng tuyền nhìn thấy tỷ ấy, cầu người đừng nói với tỷ tỷ, Tiểu Điệp đã không còn dũng khí để sống tiếp, khiến tỷ tỷ thất vọng rồi”. Tiểu Điệp nói xong, liền kéo lê người, nhảy xuống giếng, dưới ánh trăng trống rỗng chỉ còn lại mnhf Tử Lạc Vũ, giống như Tiểu Điệp chưa hề tồn tại.

Tử Lạc Vũ không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy tỷ tỷ Tiểu Điệp thất đáng buồn, dùng tất cả mọi cách để cứu muội muội mình, nàng ta lại nói không còn dũng khí sống tiếp, còn uống thuốc độc tự sát, đem tất cả hy vọng ký thác cho người xa lạ, đây thật là quá ngu xuẩn.

Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Tử Lạc Vũ trở về phòng, tiếp tục ngủ.

Ngày kế tiếp, trời vừa tờ mờ sáng, Tử Lạc Vũ liền bị một giọng gầm thét cao ngút đánh thức.

“Nha đầu chết tiệt kia, còn không máu rời giường giúp tiểu thư lấy nước rửa mặt?” Liễu ma ma đá mộtcước vào Tử Lạc Vũ đang nằm trên giường, bây giờ không thể bóp chết nha đầu đang thụ phật duyên kia, trong lòng bà ta vô cùng căm tức.

“Quỷ kêu nháo cái gì? không nhìn thấy ta đang ngủ sao?” Tử Lạc Vũ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tay nhỏ vươn ra duỗi duỗi người, bất nhã ngáp một cái.

Đôi tay ngoan độc của Liễu ma ma vươn ra mấy lần, muốn bóp đủ chỗ trên người Tử Lạc Vũ, cuối cùng vẫn không thật sự rat hay, nha đầu chết tiệt kia đang thụ Phật duyên, quả thật không nên đụng tới…

“Đứng trước giường ta làm gì? Ra ngoài”. Tử Lạc Vũ liếc nhìn Liễu ma ma một cái, lạnh giọng nói.

Liễu ma ma bị ánh mắt lạnh buốt của Tử Lạc Vũ làm giật nảy mình, ánh mắt của nha đầu chết tiệt này từ lúc nào lại lạnh như vậy? nói chuyện cũng không yếu đuối như ngày thường.

“Nha đầu chết tiệt này, nhận Phật duyên rồi liền coi mình không giống người thường sao? nói chuyện lá gan cũng lớn hơn đúng không? Đừng quên tỷ tỷ ngươi còn ở trong cung, mấy người thị vệ bọn họ thèm muốn thân thể tỷ tỷ ngươi lâu rồi?” Lần này hồi cung, bà nhất định sẽ để cho đám thị vệ bọn họ ăn mặn một chút.

“Ngươi dám!” ÁNh mắt sắc bén của Tử Lạc Vũ phóng về phía Liễu ma ma, lại nói tiếp “Nghe nói tín nữ khi nhận được PHật duyên không chỉ có thể được phật phù hộ, còn có thể dùng Phật để trừng phạt kẻ ác, cho nên, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện tỷ tỷ ta bình an vô sự, nếu ta phát hiện tỷ tỷ ta bị Liễu ma ma ngươi lăng nhục dù chỉ một chút, ta chắc chắn ngày đêm nguyền rủa ngươi và tiểu thư, tới chết mới thôi”.

“Ngươi…’ Liễu ma ma như bị đổ nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, hoảng sợ lui lại mấy bước, chỉ vào tay Tử Lạc Vũ, không ngừng run rẩy, động tác này rõ ràng nói lên bà ta khẩn trương và chột dạ.

“Phật nói, ta và tỷ tỷ đã trải qua nhiều cực khổ, cho nên mới có thể được thần linh phù hộ, bây giờ, cực khổ của tỷ muội ta đã hết, nếu có người dám làm trái, Phật chắc chắn sẽ nghiêm trị”. không nhìn Liễu ma ma đang vô cùng hoảng sợ, Tử Lạc Vũ nói đâu vào đấy, đối phó với người ác như bà điên này, cần phải hù dọa đúng chỗ bà ta sợ nhất.

Linh đồng trong mắt thế nhân đều là Phật sống chí cao vô thượng, nàng lại được nhận Phật duyên, tất nhiên có lợi thế biến thành nàng được thần phù hộ.

“Phật… thật… thật nói như vậy?” Sắc mặt Liễu ma ma trắng bệch, mặc dù ba ta hỏi vậy, nhưng đãkhông chút nghi ngờ với lời Tử Lạc Vũ vwafn ói.

Bà ta tin phật, cho nên kính Phật, cũng sợ Phật.

“nói nhảm, lời PHật nói có thể không thật sao?” Tử Lạc Vũ không khách khí nói, đối với nàng mà nói, cái gì nàng cũng không tin, có thể nói nhảm để người khác tin tưởng không chút hoài nghi, vậy nàng liền mãn nguyện.

“A Di Đà Phật, PHật tổ đại từ đại bi, tín nữ trước kia làm sai, cầu Phật tổ rộng lượng, sau này tín nữ nhất định hối cải để làm người mới, cầu PHật tổ phù hộ tín nữ và tiểu thư cả đời bình an”. Liễu ma ma chắp hai tay lại, nhìn trời cầu nguyện.

Tử Lạc Vũ khẽ cong môi cười, bà già trốn thâm cung, nhất định không phải người gì tốt, đều là một đám mưu ma chước quỷ, cả ngày chỉ thích khi dễ cungnwx đáng thương, còn thích cầm châm nhỏ đâm loạn khắp nơi, sau này, nhìn ngươi còn dám đem hình tượng bà già xấu xí chốn thâm cung phát dương quang đại (1) không?

(1)Phát dương quang đại: phát huy/ nêu cao làm rạng rõ truyền thống

một trận hù dọa đổi lấy toàn thân nhẹ nhõm, Liễu ma ma đem những chuyện vốn thuộc bổn phận của nàng làm hết.

Có điều,tiệc vui chóng tàn, vị tiểu thư Thẩm Thiên Thiên kia, không phải, phải gọi là công chúa mới đúng, không dễ lừa gạt như vậy.

“Tiểu Điệp, hôm nay ngươi trông có vẻ rất thanh nhàn!” Thẩm Thiên Thiên quay người, trên gương mặt thanh tú của giai nhân có ý vị thâm trường.

Tử Lạc Vũ không lên tiếng, nàng biết tiểu thư này nhàn rỗi tới phiền chán, tìm nàng gây phiền phức.

Thẩm Thiên Thiên thấy Tử Lạc Vũ không nói lời nào, giống như không tôn trọng nàng ta, tức giận nói: “Liễu ma ma, đem nha hoàn không hiểu quy cũ này dạy cho tốt đi”.

Liễu ma ma lập tức đi tới, nịnh nọt an ủi Thẩm Thiên Thiên: “Tiểu thư của nô tỳ! Ngài ngàn vạn lần không cần tức giận, không cần tức giận vì một nha hoàn không hiểu quy cũ như vậy, tức giận không tốt cho thân thể, ngài bớt giận, bớt giận”.

“Ta bảo ngươi dạy dỗ nha hoàn kia, không phải dạy dỗ ta” Thẩm Thiên Thiên tức giận khó nhịn, giọng nói cũng lanh lảnh hơn hẳn.

Liễu ma ma cảm thấy khó khăn, đôi mắt xoay chuyển lung tung, nàng ta ghé vào tai Thiên Thiên nói: “Công chúa, nha đầu chết tiệt kia đang thụ Phật duyên, chúng ta lại ở dưới chân Phật đánh nàng ta, chỉ sợ khiến Phật không vui, vị công tử tuấn mỹ kia cũng là ý của Phật, mới có thể để công chúa gặp gỡ hắn ta, không chừng mấy ngày tới sẽ tới cửa chùa Phật Linh, trừng phạt nha đầu kia không đáng để công chúa xúc phạm thần linh”

Vẻ mặt đầy tức giận của Thẩm Thiên Thiên cũng dịu lại mấy phần, nghĩ tới vị công tử mặc áo bào đen kia, nàng ta trước chịu đựng cơn tức này, chờ về cung rồi, lại nghiêm trị nha đầu Tiểu Điệp chiết tiệt kia.

Nàng ta tiện tay quét một chén sứ xuống, loảng xoảng một tiếng, rơi xuống đất vỡ thành vô số mảnh vỡ.

Tử Lạc Vũ vốn không muốn để ý tới công chúa điên kia, khóe mắt nhìn thấy một thân áo bào trắng, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, thư thái hèn mọn mà nhặt mảnh vỡ trên đất.

Hôm nay mỹ nam Vương gia tới rồi, nàng ngàn vạn lần không thể để Úy Trì Nhạc bắt được, bằng không, mỹ nam Vương gia không phải sẽ nháo ra chuyện lớn sao?

Úy Trì Nhạc đi vào trong phòng, đôi mắt đen đảo qua trên mặt Thiên Thiên, lại chuyển tới bóng lưng gầy yếu đang nhặt mãnh vỡ trên đất.

Tay tiểu nha hoàn này giống như tay của bé cưng, trắng trắng mềm mềm.

“Vị công tử này, người tới tìm ta sao?” Thẩm Thiên Thiên đỏ mặt, giọng nói cũng yếu ớt hơn.

Úy Trì Nhạc nghe được giọng Thẩm Thiên Thiên, hơi không kiên nhẫn, trong mắt hiện lên chút căm ghét, vốn định nhìn đôi tay nhỏ giống tay bé cưng nhiều hơn một chút, lúc này, không thèm nhìn lại liền cất bước rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.