Độc Sủng Manh Phi

Chương 94-1: Lửa giận?



Edit: tart_trung

​“không buông?” Con ngươi Tiêu Diệc Nhiên đen đặc, ba mũi tên nhọn trong tay gắn lên cung tên gân rồng, chậm rãi đẩy ra.

Tài bắn cung của Nhiếp chính vương thiên hạ vô song, ba mũi tên bắn ra ngoài, tuyệt đối không hỏng phát nào, ba mũi tên này, nhắm đúng ba người: Hoàng Thượng, Thái hậu và Úy Trì Nhạc.

Úy Trì Nhạc không muốn thả người, đồng thời còn muốn cứu Hoàng Thượng và Thái hậu, vậy gần như là không thể, giỏi cho một Tiêu Diệc Nhiên, ngươi quả thật không làm bổn cung thất vọng, một khi ra tay đều đẩy địch nhân vào cảnh chết.

“Dừng tay!” Úy Trì Nhạc cao giọng quát lên.

“Thả hay không thả?” Tiêu Diệc Nhiên lại đẩy tên thêm vài phần, chỉ cần hắn vừa buông tay, chẳng sợ có người che trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu, với nội lực của hắn, tất nhiên có thể bắn tên xuyên qua, nhắm trúng mục tiêu.

“Tiêu Diệc Nhiên, ngươi cho là bây giờ Bổn cung buông tay, ngươi có thể an toàn mang bé cưng rời đisao?” Giọng nói Úy Trì Nhạc đầy vẻ không cam lòng, thật vất vả hắn ta và bé cưng mới có ngày hôm nay, lại bị Tiêu Diệc Nhiên cứ thế phá hư không còn gì.

“Xưa nay Bổn vương không thích vô nghĩa”. nói xong, ba mũi tên trong tay hắn bắn ra ngoài mang theo tiếng trúc phá gió.

Trong lòng Úy Trì Nhạc cả kinh, chỉ đành buông Tử Lạc Vũ ra, ngọc tiêu đưa lên môi, một khúc nhạc không tên thổi ra, đem mũi tên nhọn đang nhắm tới trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu bổ đôi ra.

Hai người Hoàng Thượng và Thái hậu đều ra một thân mồ hôi, ngồi xụi lơ trên ghế, mới vừa nãy bọn họ giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, may mắn Trì Nhạc đưa tay ra cứu kịp lúc.

Nhất thời, chúng phi tần loạn thành một đoàn, hô to hộ giá đủ thể loại, có người nhát gan, hoảng hốt đitìm chỗ núp.

Tử Lạc Vũ vừa bị buông ra đã bị Tiêu Diệc Nhiên ôm vào lòng, hắn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt sắc như băng giống như muốn nói: Về nhà sẽ tính sổ với con.

Nàng hơi rụt cổ, lại có chút sợ hãi, nghĩ nghĩ, không đúng, vì cái lông gì mà nàng phải sợ hắn?

Tối hôm qua hắn còn hò hét như trâu nói: Cùng lắm chỉ là một con hồ ly thôi, sao có thể so với tính mạng của tướng quân Đông Phong Quốc?

Đúng! Những lời này, nàng nhớ kỹ, hắn không coi nàng ra gì, sao nàng phải sợ hắn? Việc này thậtkhông khoa học.

Nghĩ tới đây, Tử Lạc Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực, trong nháy mắt nàng cảm thấy hắn phải sợ nàng mới đúng…

"Bé cưng”. Sau khi Úy Trì Nhạc cứu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hắn ta liền nhìn Tử Lạc Vũ đang bị Tiêu Diệc Nhiên ôm vào lòng, cảm giác nàng sắp rời xa hắn ta mãnh liệt dâng trào, trong thời gian ngắn, tim hắn ta đập nhanh hơn, rối loạn, hoảng hốt.

“Bé Cưng?” Tiêu Diệc Nhiên lạnh giọng hừ hừ, lại nói tiếp: “Vũ Nhi, con nói, trong lòng con, thích bổn vương hay thích Úy Trì Nhạc?”

Con ngươi đen như mực của Tiêu Diệc Nhiên nhìn chăm chú đôi mắt ngọc lưu ly của nàng, hắn nắm tay nhỏ của nàng thật chặt, cho dù là ánh mắt hay là động tác tay chân, đều nói cho Tử Lạc Vũ biết, hắnkhông cho phép nàng làm hắn thất vọng.

Úy Trì Nhạc lẳng lặng nhìn Tử Lạc Vũ, hắn ta cũng muốn biết, ở chung mấy ngày, trong lòng nàng rốt cuộc hắn ta ở vị trí nào?

Tử Lạc Vũ cảm thấy trí lực của mỹ nam Vương gia bỗng nhiên giảm xuống thật thấp, câu hỏi ngây thơ như vậy, lại lấy tới hỏi nàng sao? Cái này cũng ghen tị quá lớn rồi!

“Phụ thân, trong lòng người, căn bản không coi Vũ nhi ra gì, còn hỏi cái gì chứ?” Câu nói kia, nàng vĩnh viễn ghi nhớ.

Tiêu Diệc Nhiên hơi nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, tinh quang chợt lóe, hắn hiểu rõ, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Úy Trì Nhạc một cái, khá lắm, đúng là tiểu nhân hèn hạ thích khích bác ly gián.

Tầm mắt của hắn chuyển tới mặt của Tử Lạc Vũ, nói: “Vũ Nhi, còn nhớ rõ lúc phụ thân điểm thủ cung sa cho con đã nói gì không?”

Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve thủ cung sa trên tay nàng.

Tử Lạc Vũ ngẫm lại, một đoạn đối thoại vẫn còn rõ ràng hiện lên trong đầu nàng: Phụ thân sẽ giúp con dùng một loại dược vật trắng che thủ cung sa đi, bình thường sẽ giống với bộ lông trắng của con, trừ khi đụng vào nước, mới có thể tẩy đi tác dụng của thuốc, được chưa?

một trận mưa đêm qua liền cọ rửa sạch lớp ngụy trang của hồ ly nhỏ, chi trước không có chu sa, đây mới là nguyên nhân khiến mỹ nam Vương gia không chút lưu tình giết chết tiểu hồ ly sao?

thật đúng là người tính không bằng trời tính, Úy Trì Nhạc âm thầm tính toán tường tận, bố cục khôngchút sơ hở, lại bị một trận mưa đêm hủy không còn mảnh giáp.

“Nhưng phụ thân, cho dù như vậy, Vũ Nhi nghe được những lời này, vẫn cảm thấy trong lòng khôngthoải mái”. Nàng bĩu môi nói.

Nếu không có trận mưa đó, Tiêu Diệc Nhiên sẽ làm gì? sẽ vì nàng mà giết chết hai tướng quân kia sao? rõ ràng chẳng có chút đáng tin nào.

Đoạn đối thoại của Tiêu Diệc Nhiên và Vân Nguyên tướng quân, giống như chuyện mới xảy ra hôm qua, lời nói của hắn, thật ra đã khắc sâu trong lòng nàng, mỹ nam Vương gia nhất định sẽ không giống Nguyên tướng quân, vì nữ tử yêu mến mà vứt bỏ tất cả.

Hơn nữa, nàng cũng không phải nữ nhân hắn yêu, chỉ là một “đứa nhỏ” được hắn quan tâm thôi!

Đủ loại ý tưởng xoay vần trong đầu nàng, có lẽ, nàng hẳn nên chậm rãi học cánh rời khỏi cây đại thụ này, tìm kiếm sinh hoạt thích hợp cho bản thân, trên thế giới này, không có người nào cần phải liên tục trả giá cho một người khác, nàng sớm đã nhìn rõ chuyện này, không phải sao?

Cứ quyết định như vậy, chờ lấy được băng thanh ngọc liên thứ ba, nàng phải bước chân vào giang hồ, phụ thân gì chứ không cần, nếu người rời đi rồi, ngươi lại không có năng lực tự vệ, trông cậy cả vào phụ thân, toàn bộ đều vô nghĩa…

Tiêu Diệc Nhiên cũng trầm mặc nửa ngày mới nói: “Vũ Nhi, thật xin lỗi”.

Lần này không chỉ có Tử Lạc Vũ kinh ngạc, ngay cả Úy Trì Nhạc cũng khiếp sợ, Tiêu Diệc Nhiên vậy mà lại nói ra ba chữ “thật xin lỗi”?

Chỉ cần người hơi hiểu biết Tiêu Diệc Nhiên đều biết, hắn thật sự là một Nhiếp chính vương lãnh khốc và tàn bạo, tác phong làm việc từ trước tới nay đều là không giải thích với ai nửa câu, tất nhiên, cũng không ai dám đi chất vấn hắn, nay hắn không chỉ giải thích, còn xin lỗi?

Địa vị của bé cưng trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, không chỉ đơn giản là “nữ nhi” chứ? Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, những người đứng xem quả thật là nhìn thấu.

“Phụ thân, con muốn về nhà”. Tử Lạc Vũ chôn mặt bên cổ hắn, đôi môi nhỏ hơi nhếch lên, có những lời này của mỹ nam Vương gia, cuộc sống sau này của nàng nhất định rất tốt đẹp…

Nhớ kỹ nha! Là hắn có lỗi với nàng, cũng không phải nàng có lỗi với hắn…

“Bé cưng”. Úy Trì Nhạc kêu to một tiếng, đôi mắt xanh trong bị sự thương tâm thay thế, hắn ta nói: “Muội đi rồi, Trì Nhạc phải làm thế nào?”

Tử Lạc Vũ vừa muốn quay đầu, còn chưa kịp nhìn Úy Trì Nhạc, đã bị Tiêu Diệc Nhiên ấn trở lại trong lòng.

“Ngươi phải làm thế nào, không có bất kỳ quan hệ gì tới Vũ Nhi và bổn vương”. nói xong, Tiêu Diệc Nhiên ôm Tử Lạc Vũ đi ra ngoài.

“không có quan hệ gì? Bé cưng, tất cả những gì chúng ta đã từng làm, chỉ là một giấc mộng của Trì Nhạc sao?” Úy Trì Nhạc cười, một nụ cười chán nản, ngọc tiêu để bên môi, một khúc nhạc sầu triền miên chậm rãi vang lên.

Lúc âm nhạc vang lên, tất cả mọi người đều lâm vào âm cảnh ngọt ngào tuyệt vời kia, từng chút kỷ niệm giữa bé cưng và Trì Nhạc đều xuất hiện trong âm cảnh đó.

Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên ngày càng trầm, hắn rút bội kiếm của người thị vệ, phóng về hướng Úy Trì Nhạc, ai cho hắn ta dám? Dám đối với Vũ nhi của hắn làm ra chuyện như vậy?

Úy Trì Nhạc híp mắt lại, âm điệu biến đổi, thanh âm cùng kiếm của Tiêu Diệc Nhiên đụng vào nhau, hóa thành ánh sáng tản ra.

Úy Trì Nhạc càng thổi, âm điệu càng sắc bén, kiếm của Tiêu Diệc Nhiên cũng càng lúc càng sắc hơn.

“Trì Nhạc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Bé cưng không muốn lưu lại, ngươi liền muốn đem mọi chuyện nói với người khác sao? Hay là nói, ngươi muốn chọc giận phụ thân ta? Để cho hắn bị loạn, rồi nhân lúc bắt hắn lại?” Tử Lạc Vũ lớn tiếng nói, gương mặt nhỏ mang theo tức giận, nàng thật không nghĩ yêunghiệt sẽ đem việc này thông qua khúc nhạc mà nói ra ngoài.

yêu nghiệt chết tiệt, làm như vậy, không phải là muốn bỏ luôn tiết khí của nàng sao? Làm nàng khôngdám nhìn ánh mắt của mỹ nam Vương gia…

Úy Trì Nhạc lập tức dừng lại, vẫy tay chặn lại kiếm của Tiêu Diệc Nhiên đang đâm tới, hắn trầm giọng nói: “thì ra, Trì Nhạc trong lòng bé cưng là như vậy, cũng tốt, cũng tốt, như vậy, Trì Nhạc liền không cố kỵ, hôm nay, Bản cung thả các ngươi đi, sau này, Tiêu Vũ Nhi, nếu lại rơi vào tay Bản Cung, Bản cung tuyệt đối không nương tay”.

Theo lời hắn nói, thương tâm trên mặt Úy Trì Nhạc dần tản đi, con ngươi đen của hắn ta chợt lạnh, hắnta lúc này, giống như một quân lâm bá chủ thiên hạ.

“Úy Trì Nhạc, hiện tại thiên hạ chi làm ba, chỉ cần Bổn vương còn trên đời một ngày, Tây Sở ngươi đừng mơ tưởng nhất thống thiên hạ, có bản lĩnh, thì hướng về phía Bản vương mà đánh, lấy Vũ Nhi ra uy hiếp, ngươi còn là quân tử sao?” Tiêu Diệc Nhiên cũng lạnh giọng nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, phụ thân nói có lý. Úy Trì Nhạc, ngươi là một tên lừa gạt…” Người nào đó chuẩn bị giúp đỡ mỹ nam Vương gia quở trách Úy Trì Nhạc, trả thù hắn ta âm hiểm, vừa ngước mắt nàng liền nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của hắn ta, đành lần nữa lùi vào trong lòng mỹ nam Vương gia, câu nói kế tiếp cũng nuốt vào bụng.

yêu nghiệt thích khẩu thị tâm phi, nàng vẫn nên yên tĩnh một chút!

“Hay cho một câu kẻ lừa đảo, Tử Lạc Vũ, muội nói thật là hay!” Úy Trì Nhạc nhìn nàng tự nhiên nằm trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, hắn quay đi, đúng là mở rộng tầm mắt.

“Phụ thân, về nhà, về nhà”. Nàng lôi kéo ống tay áo Tiêu Diệc Nhiên, hét lên.

Nơi này không thể tiếp tục ở lại, bộ dạng yêu nghiệt thật đáng sợ.

“Ừ..” Tiêu Diệc Nhiên cũng không nói nữa, ôm Tử Lạc Vũ đi ra ngoài.

Tiêu Diệc Nhiên mới vừa ra khỏi cung, còn có thị vệ vội vã chạy tới, quỳ một chân xuống đất: “Hoàng thượng, ba vạn tinh binh Đông Phong Quốc đã muốn đánh vào cửa thành, đang hướng về hoàng cung”.

“Cái gì? đã muốn đánh tới cửa thành? Vì sao bây giờ mới bẩm báo?” Hoàng Thượng hiển nhiên còn chưa hoàn hồn, vừa rồi Tiêu Diệc Nhiên còn ở trong cung, lính của hắn làm sao có thế đã gần đánh vào cung? Cửa thành Tây Sở Quốc từ khi nào không chịu nổi một kích như vậy?

"Phụ hoàng, ngài đừng vội, nếu nhi thần đoán không lầm, ba vạn tinh binh này hẳn là thiết kỵ chiến tướng của Tiêu Diệc Nhiên, mục đích đánh vào thành cũng là vì đón Tiêu Diệc Nhiên và Tử Lạc Vũ thôi”. Giọng Úy Trì Nhạc phân tích vô cùng tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.