Độc Sủng Mỹ Hậu

Chương 40: Tác thành



Cả một đêm, quan binh được điều động đi tìm kiếm khắp kinh thành, đèn đuốc thắp sáng rõ như ban ngày.

Bên trong gian nhà tranh nhỏ ở chân núi Thanh Lâm, một loạt thị vệ đổi lại trang phục Ngự lâm, dần dần tản ra ngoài.

Ngân Cảnh Huy đặt bảo kiếm lên bàn bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, còn Thiển Nguyệt tháo bỏ lớp mặt nạ, ngồi một bên nghỉ ngơi.

Nhóm thị vệ ra ngoài một quãng, lại gặp ngay một nhóm khác đi tới, chuẩn bị tiến vào lục soát.

" Không cần kiểm tra nữa, trong này không có ai cả!'

" Được, vậy chúng ta đi nơi khác tìm!"

Lôi Thừa Vũ vì đêm đó vì Từ Tịnh Nhạc ở lại cùng Ninh Nhược Đình, đành phải uất ức rời xa ái phi một hôm.

Tìm kiếm trọn một đêm không có kết quả, ngày hôm sau, toàn bộ quan binh đều trở về tạ tội. Lôi Thừa Vũ nổi trận lôi đình, các sứ thần thì thay phiên nhau trách móc, tình hình trên đại điện sáng sớm đã loạn lên.

" Nương nương, công chúa điện hạ, Vương tổng quản truyền tin tới, sắp đến lúc công chúa phải xuất hiện."

" Quý phi nương nương, nhờ nương nương giúp đỡ!''

" Công chúa đừng khách sáo, ta đã coi công chúa như bằng hữu, ắt sẽ giúp đến nơi đến chốn." Ninh Nhược Đình dứt khoát trả lời.

"Nương nương, người có thể coi ta là tỷ muội!"

" Công chúa nhỏ tuổi hơn ta, ta có thể gọi công chúa muội tử hay không?" Ninh Nhược Đình rất cao hứng, ở hiện đại không có anh chị em, bây giờ có một muội tử xinh đẹp, thuần lương lại tài năng, thật sự là chuyện tốt chỉ có thể gặp không thể cầu.

" Đương nhiên, Ninh tỷ tỷ!"

Tiểu Thanh nhận tin xong, liền trở vào phòng " Nương nương, công chúa, có tin báo, Ngân công tử và Thiển Nguyệt đã trở về, hiện đang đợi ngoài thành!"

" Được, để Lý thị vệ đưa công chúa tới đó, Tiểu Thanh, Thiển Nguyệt trở về thì nói nàng ấy nghỉ ngơi hôm nay đi, vất vả cho nàng ấy rồi!'

" Vâng, nương nương!"

Nàng lại quay sang Từ Tịnh Nhạc" Muội muội, có gắng chờ một chút, là có thể gặp muội phu rồi!"

Hai má Từ Tịnh Nhạc một tầng phiếm hồng " Tỷ tỷ, muội chưa có thành thân!"

" Thôi, ta không làm chậm trễ đại sự nữa, mau đi đi!"

Từ Tịnh Nhạc rời đi rồi, Ninh Nhược Đình cũng nhanh chóng tới đại điện.

Vương Hàm nhận tin báo, liền lại gần, nói khẽ bên tai Lôi Thùa Vũ " Hoàng thượng, quý phi nương nương đã tới rồi."

Hắn gật đầu một cái " Tuyên nàng vào điện."

" Truyền quý phi nương nương!"

Ninh Nhược Đình bước vào đại điện, theo sau là Tiểu Thanh, nàng đưa mắt liếc một chút những sứ thần Thanh Long quốc sắp phát điên lên, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.Nàng ngồi lên ghế đằng sau bên trái hắn, yên lặng quan sát, có lẽ Ngân Cảnh Huy và Từ Tịnh Nhạc sắp trở lại rồi.

Một thị vệ hớt hải chạy vào " Hồi hoàng hượng, Ngân tướng quân đã đưa công chúa an toàn trở về rồi!"

"Công chúa trở về rồi?"

" Ngân tướng quân tìm được công chúa sao?"

" Còn không mau dẫn công chúa vào?"

Ninh Nhược Đình đúng lúc lên tiếng " Các vị, công chúa có lẽ đã bị kinh động không ít rồi, nên đưa công chúa trở về nghỉ ngơi thì hơn, tối nay chúng ta thiết yến mừng công chúa bình an trở về, như vậy thích hợp hơn.

Các vị sứ thần cũng cho là phải, liền đồng tình theo sắp xếp của Ninh Nhược Đình.

Buổi tối thiết yến ở đại điện, sau khi mọi người đông đủ hết, Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình mới tới, theo sau là Ngân Cảnh Huy và Từ Tịnh Nhạc.

Ninh Nhược Đình không khỏi cảm thán, đừng xem ngày thường Từ Tịnh Nhạc thuần lương, lúc cấp bách cũng rất biết diễn xuất nha, nhìn dáng vẻ suy yếu, gương mặt mệt mỏi kia, ai dám nghi ngờ?

" Công chúa điện hạ, chúng thần rất lo lắng cho người!"

" Công chúa, mừng là người đã bình an trở về!''

Các vị sứ thần gấp gáp hỏi han, đến khi Từ Tịnh Nhạc khoát tay ra hiệu, họ mới trở về chỗ ngồi.

'' Công chúa, là do chúng ta tắc trách, không bảo vệ công chúa chu đáo, công chúa nếu có yêu cầu gì, hãy nói với ta, chỉ cần nằm trong khả năng, bản cung nhất định đáp ứng, coi như quà tạ lỗi của bản cung." Thái hậu ôn tồn lên tiếng, ánh mắt loé lên tinh quang, cùng hoàng hậu tương lai liên thủ đối phó Doãn thị kia, là một chủ ý không tồi!

" Đa tạ thái hậu chiếu cố, ta không có yêu cầu gì cả." Từ Tịnh Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại, thái hậu đối phó Ninh tỷ tỷ, không nên có dây dưa gì.

" Công chúa đừng ngại, sau này đều là người một n..."

Chữ "nhà" còn chưa ra khỏi miệng, Lôi Thừa Vũ đã lên tiếng chặn lại.

" Công chúa bình an trở về, chuyện tốt đi đôi, Ngân tướng quân đây cùng công chúa quý quốc, nghe nói từ nhỏ đã có hôn ước, chi bằng dịp này trở về, vì hai vị tổ chức hỉ sự, Khang quốc chúng ta nhất định có hậu lễ, coi như là quà tạ lỗi.''

Các sứ thần nghe thế, liền tròn mắt nhìn nhau. Đúng là Ngân tướng quân cùng công chúa có hôn ước, nhưng vì đại sự cầu thân mà hôn ước bị huỷ. Nhưng đây là chuyện trong triều đình Thanh Long, hoàng đế Khang quốc làm sao mà biết được?

Đưa một công chúa từng có hôn phu tới cầu thân với hoàng đế quốc gia hùng mạnh nhất Hạo Nhiên đại lục, đã là không hợp lẽ, bất quá nước họ chỉ có một công chúa. Bây giờ công chúa lại cùng vị hôn phu đó ở bên ngoài một đêm, dù họ hiểu rõ nhân cách Ngân tướng quân, nhưng dù sao đây cũng là chuyện khó mà phân minh được.

Hoàng đế Khang quốc cho họ một đường lui, là để lại mặt mũi cho Thanh Long quốc rồi.

" Đa tạ hoàng thượng tác thành.'' Ngân Cảnh Huy đứng lên, ôm quyền hướng Lôi Thừa Vũ thi lễ."Tạ hảo ý của hoàng thượng!" Chúng sứ thần vội vàng tạ ơn.

Thái hậu qua một màn vừa rồi nhất thời chưa tiếp thu được, đang là hoàng hậu tương lai, thoắt một cái lại thành tướng quân phu nhân tương lai, trong vài câu nói mà thân phận biến hoá nghiêng trời lệch đất.

" Chư vị, mời!" Lôi Thừa Vũ nâng ly rượu lên, khai tiệc, sứ thần ngồi phía dưới cũng đồng loạt nâng ly.

Ninh Nhược Đình nhìn về phía Từ Tịnh Nhạc,kín đáo cho nàng một ánh mắt, muội muội, chúc muội hạnh phúc!

Từ Tịnh Nhạc khe khẽ mỉm cười đáp lại, Ngân Cảnh Huy bên cạnh ánh mắt rời khỏi nàng, cũng gật đầu với Ninh Nhược Đình.

Một nữ nhân ngồi bên dưới, ánh mắt không kìm nén được say đắm nhìn nam nhân một thân hoàng bào oai phong ở trên cao, đôi mắt đẹp dời sang người bên cạnh, ánh nhìn mê say chuyển thành ngoan lệ.

Nàng lần đầu tiên gặp hắn lúc mười bốn tuổi, đã yêu hắn, chờ đợi được trở thành nữ nhân của hắn.

Mà hồ ly tinh kia, lại đột nhiên xuất hiện, cản đường nàng, chiếm lấy hắn.

Thượng Quan Yên siết chặt nắm tay giấu trong tay áo,nàng không cam tâm, kẻ địch của nàng, tới một liền tiêu diệt một, tới một đôi liền giết một đôi!

Ninh Nhược Đình cảm nhận được sát ý khoá chặt trên người mình, đôi con ngươi như ngọc lưu ly chớp động,nàng hiển nhiên biết được sát ý này từ đâu tới.

Đừng nghĩ chuyện tốt ngươi làm, không ai hay biết! Dám mưu hại mẫu tử ta, ngươi quả thật ngại mạng quá dài!

Ngày hôm sau, sứ thần Thanh Long quốc và Thanh Khâm quốc lần lượt trở về.

Lôi Thừa Vũ cùng Ninh Nhược Đình, đứng ở thềm chính điện, hắn một thân long bào uy vũ, kim quan tinh xảo cố định tóc đen bóng trên đầu, ngũ quan như tượng tạc, đôi con ngươi thâm thúy lãnh tĩnh vô trù, chỉ đến khi ánh mắt chuyển sang nữ tử đang cùng hắn sánh vai, mới trở nên ôn nhu như nước.

Ninh Nhược Đình khoác áo lông vũ trắng như tuyết, càng tôn lên khí chất cao quý thánh khiết của nàng, phục sức đơn giản, mặc dù đang mang thai, nhưng vẫn như cũ băng cơ ngọc cốt, một cái nhăn mày hay mỉm cười, đều vạn phần phong hoa tuyệt đại.

Từ Tịnh Nhạc lưu luyến Ninh Nhược Đình, không muốn rời đi ngay, nhưng đây cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định.

Nàng rút từ trong người ra một dây chuyền, mặt dây chuyền là một khối bạch ngọc.

"Ninh tỷ tỷ, tỷ hãy giữ lấy vật này, chỉ cần là ở Thanh Long quốc, nếu tỷ gặp nguy hiểm, hãy đập vỡ khối ngọc này, lấy đạn tín hiệu bên trong đốt lên, sẽ có người đến ứng cứu."

Lôi Thừa Vũ nhìn thấy khối ngọc, thì không khỏi kinh ngạc. Hắn biết, khối ngọc như vậy chính là bùa hộ mệnh chỉ hoàng tộc mới có, công chúa Thanh Long quốc lại đem trao cho Nhược Đình, xem ra đối với nàng giao tình không ít.

Ngân Cảnh Huy đứng đằng sau lưng Từ Tịnh Nhạc, sắc mặt cũng biến đổi, nhưng hắn không ngăn Từ Tịnh Nhạc lại.

Ninh Nhược Đình nhìn xuyên qua vai Từ Tịnh Nhạc, bắt được thần sắc thay đổi của Ngân Cảnh Huy, cũng đoán ra phần nào.

" Tịnh Nhạc, vật này... ta không thể nhận." Nàng khó xử nắm bàn tay đang cầm khối ngọc của Từ Tịnh Nhạc.

" Tỷ nhất định phải nhận." Từ Tịnh Nhạc nói xong, liền mở bàn tay Ninh Nhược Đình ra, nhét khối ngọc vào tay nàng.

" Được rồi, cảm ơn muội." Ninh Nhược Đình bất đắc dĩ cười nhìn nghĩa muội, khối ngọc truyền đến cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay, khiến cả người thoải mái." Khi nào muội thành thân, đừng có quên gửi thiệp hồng cho ta!"

Hai má Từ Tịnh Nhạc phiếm hồng, vẻ xinh đẹp dịu dàng thêm một tầng e thẹn mê người" Vậy khi nào tỷ tỷ sinh tiểu bảo bảo, cũng nhớ báo cho muội nha!"

" Dĩ nhiên, để cho tiểu bảo bảo gọi muội di nương!" Ninh Nhược Đình bàn tay vô thức đặt lên bụng, nở nụ cười hạnh phúc.

"Tịnh Nhi, đi thôi." Ngân Cảnh Huy dịu dàng nhắc nhở, Từ Tịnh Nhạc quay sang nhìn hắn, lại quay lại phía Ninh Nhược Đình " Tỷ tỷ, tạm biệt!"

" Tịnh Nhạc, Ngân tướng quân, bảo trọng!"

Ngân Cảnh Huy ôm quyền thi lễ với hai người Lôi Thừa Vũ và Ninh Nhược Đình, rồi cùng với Từ Tịnh Nhạc rời đi.

Ninh Nhược Đình lưu luyến nhìn theo, từ khi đến thế giới cổ đại này, ngoài Tiểu Thanh và Thiển Nguyệt hai người ra, chỉ có Từ Tịnh Nhạc chân chính là bằng hữu của nàng, còn là nghĩa muội của nàng, lần này ra đi, không biết bao giờ mới có ngày gặp lại.

Lôi Thừa Vũ đoán biết tâm tình của nàng, cánh tay liền đưa ra, ôm lấy nàng vào trong ngực." Nàng đừng buồn, rồi sẽ có ngày gặp lại, ta cùng nàng vào trong, ở đây gió lớn, không tốt cho tiểu bảo bảo."

Hắn nhắm ngay điểm yếu của nàng, nàng rất bướng bỉnh, nhưng chỉ cần liên quan tới tiểu bảo bảo, nàng liền phá lệ nghe lời.

Lôi Thừa Vũ ôm nàng vào trong điện, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu cùng thương tiếc.

" Chàng thấy không, lần này chúng ta đã làm được một việc tốt, Ngân Cảnh Huy, Từ Tịnh Nhạc hai người bọn họ rất hạnh phúc."

Hắn đỡ nàng ngồi xuống ghế bên mình, ra hiệu cho hạ nhân lui ra.

Ngón tay thon đưa lên, vén tóc mai của nàng ra sau tai, môi mỏng hôn lên gò má mịn màng " Sau khi ta chính thức đăng cơ, liền giải tán toàn bộ hậu cung,toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc mẹ con nàng."

Đối với những hoàng đế khác, chuyện này là điều không tưởng, chỉ có điều, lời này hắn vì nàng nói ra, nàng nguyện ý tin tưởng.

Ninh Nhược Đình vòng hai tay ôm lấy hông hắn, đầu dựa vào trong ngực hắn.

" Được, lúc đó chúng ta một nhà ba người ,sống thật hạnh phúc."

Mấy chữ " một nhà ba người" khiến Lôi Thừa Vũ thật sâu rung động, cánh tay gia tăng lực đạo, đem nàng ôm chặt lấy" Được, một nhà chúng ta thật hạnh phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.